Duy ơi. Ngồi dạy, mau. – Liễu dường như đã lấy lại tâm trạng, khoanh tay đứng ra lệnh cho tôi.
- Làm gì?
- Ra tui cho xem cái này nè.
Liễu níu tay tôi ra ngoài, đến chỗ cái ghế đá được đặt gần phòng trọ, dưới một tán cây mát rượi ngập tràn những cơn gió thu se lạnh, cái lạnh thật đáng yêu và dễ chịu. Những tia nắng sớm loang loáng trượt qua dải phân cách, trải mình trên con đường xa tít tắp để đón chào một ngày mới lại đến. Đôi bạn trẻ ngồi cạnh nhau, trầm lặng trên chiếc ghế đá, dường như, bên trong hai người họ đều có gì đó muốn nói với người kia, nhưng chẳng ai cất thành lời. Chỉ có những chiếc lá già cỗi, vẫn cứ ngẩn ngơ rơi, xào xạc trên con đường vắng, nhạt phai cùng với những kỷ niệm của một thời.
Chợt, lòng tôi bỗng bồi hồi khi nhớ về mối tình đơn phương vụng dại thuở đó, tuổi 20 bao giờ cũng đẹp như thế, cái đẹp của hoa phượng rơi trên sân trường nắng, của tà áo dài tha thướt màu ánh trăng, và của đôi môi hờn dỗi cong lên mỗi khi phải đợi tôi dưới những hàng cây vào giờ tan trường, đó là cái đẹp của mối tình đầu, nhiều truân chuyên trắc trở nhưng cũng không ít kỷ niệm.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử