Chẳng biết ra sao nữa, hai thân xác trần trụi quấn lấy nhau, rồi cái gì tới cũng phải tới. Lần đầu của em. Trí nhớ vẫn rõ ràng, sáng hôm ấy, khi thức dậy, mình và em chẳng ai nói gì cả, dường như thiên ngôn vạn ngữ vào lúc đó cũng chẳng thể nào bằng được hai ánh mắt đang say đắm kia. "Em Yêu Anh", em nói khẽ rồi nhướn người hôn lên môi mình, rồi lại cuộn tròn trong chăn. Mình dành cả ngày hôm đó bên em, hầu như cả hai đều ngại một thứ gì đó nên rất ít mở lời với nhau, chỉ ánh mắt là đủ rồi.
"Nếu anh còn trẻ như năm ấy
Quyết đón em về sống với anh
Những khoảng chiều buồn phơ phất lại
Anh đàn em hát níu xuân xanh
Nhưng thuyền em buộc sai duyên phận
Anh lụy đời quên bến khói sương
Năm tháng... năm cung mờ cách biệt
Bao giờ em hết nợ Tầm dương?