Trưa nay mình mời cả nhà đi ăn một bữa hoành tráng mừng ngày về, cơ mà do có hẹn với trai nên ăn vội vàng thì mình dúi tiền vô tay mama rồi về nhà tắm gội sạch sẽ, trang điểm kỹ càng hehe. Vì hôm nay có rất nhiều kế hoạch đi chơi nên hẹn hò nhau từ 2 giờ chiều, thế mà mãi chẳng thấy anh tới hic. Mình cũng không dám gọi điện vì sợ anh đang đi đường lại phải dừng để nghe. Nằm lăn lộn ôm điện thoại mà mắt cứ díp vào nhau vì mệt, ghét nhất là chờ đợi mà hừ. Ông anh đi ra đi vào không quên đá đểu “Bị cho leo cây hả há há”, chỉ muốn đạp cho mấy phát vô cái mông lép của lão. 3 giờ mới nghe tiếng chuông điện thoại anh gọi, hic, chán thế chứ Vừa gặp anh đã phân trần “Anh đi giữa đường tự nhiên thấy mưa lại quay về nhà tính đổi xe, nhưng gần đến nhà lại hết mưa nên thôi đi tiếp nên mới trễ.” Trời, không biết thiệt hay giỡn nhưng ai mà nỡ sỉ vả vì lý do vậy chứ! Mình hơi mệt, trời thì nắng nóng, lại hơi buồn ngủ vì phải đợi lâu nên cứ gục lên vai anh chả nói năng gì.
Anh: Em sao vậy? Bệnh à?
Em: Không phải… em buồn ngủ
Anh: Anh chở em vô khách sạn ngủ một lúc nhé
Em: Không không, không cần thiết
Anh: Chứ buồn ngủ sao coi phim được. Không gì đâu, vô khách sạn em ngủ khoảng 1-2 tiếng cho đỡ mệt.
Em: Hehe em không sao mà
Anh: Vậy đến Ibox cho em nghỉ xíu nha
Em: Okie cái này thì được hehe
Anh: Mà này, anh nói cái này không được giận nha.
Em: Hrmmm để xem tùy chuyện gì.
Anh: Nay trang điểm đậm à? Mặt sao trắng vậy?
Em: Tại chờ anh lâu trang điểm xong lúc anh gọi lại cố dặm lại phấn hahaha. Da em dầu mà, đánh sáng chút nó xuống 2 tông là vừa màu.
Anh: Rắc rối ta. Nhưng lần sau đừng đánh son bóng nhé, đánh vậy ý là không cho hôn hả =))
Em: Rồi, em xin rút kinh nghiệm ? ham hố quá.
Tám nhảm chút là tới Ibox, hai đứa phi thẳng lên trên lầu, buổi trưa quán yên tĩnh thật, mình chọn một góc nho nhỏ ở trong. Nhân viên ở đấy đúng chuẩn kín đáo, ra vào rất ý tứ, toàn đứng cách 1 khoảng xa xa sau rèm để hỏi, haha, không cần vậy, anh chị không làm gì nhạy cảm đâu mà =)))) Mình tựa vào vai anh, nhắm mắt lại thấy bình yên quá. Muốn quên hết những phiền muộn ngày qua, muốn thời gian trôi chậm thôi để biết rằng mình đang chạm tay vào người đàn ông của đời mình, muốn nói với anh rất nhiều điều nhưng cuối cùng chỉ lặng im nắm bàn tay anh thật chặt. Chỉ đơn giản thôi mà, em yêu anh! Nhắm mắt một lúc cũng đỡ mệt, mình bắt đầu tra tìm phim để xem. Mình đang thích xem Hitman mà giờ giấc các rạp chung quanh không được phù hợp lắm dù Diamond, Galaxy gần xịt. Cuối cùng quyết định hành hạ anh bắt chở lên tận Parkson Hùng Vương, ai biểu tự khoe chiều người yêu làm chi, cho anh cơ hội thể hiện nhé. Phim chiếu lúc 4 giờ 20 mà mình chỉ đến sớm hơn được 5 phút, bé nhân viên bán vé chỉ ngay ghế cặp đôi ở hàng cuối, mình không thích ngồi cuối nhưng cứ giả vờ im xem anh có chọn không. Anh chọn luôn 2 ghế hàng giữa ngoài cùng, mình gật gù, được, hợp ý mình đấy, xem phim phải ra xem phim chứ, ngồi hàng cuối vừa khó xem vừa dễ có sinh ra xao nhãng haha. Hitman xem cũng được thôi, hư cấu hơi lố và tình tiết dễ đoán, được cái ngồi cạnh anh xem nên cũng thấy hài lòng rồi. Anh thi thoảng cứ ghé sang tai nói nhỏ, “Em mỏi không, tựa vào đây”, “Có thích ăn gì không anh đi mua cho, hình như phim hơi dài đó”… Hic hic, đừng làm em xao xuyến nữa anh ơi, thế này còn chưa đủ đáng yêu sao? Phim ảnh xong thì cũng đến giờ ăn, trời bắt đầu hơi mưa mưa, anh và mình phi sang quận 4 để ăn phá lấu. Ai dè đến nơi thì người ta đóng cửa nghỉ bán hàng, số đen thôi rồi huhu. Anh lại chở mình ra ốc Đào, đã nói mình thích ăn vặt mà hehe. Từ hôm gặp lại, mình để ý anh thay đổi chỗ ngồi khi ra quán ăn, anh chẳng ngồi đối diện nữa mà luôn chọn ghế cạnh bên mình.
Anh: Em có nhớ hôm đầu gặp cũng đi ăn ốc không?
Em: Dạ nhớ chứ.
Anh: Anh chưa từng gặp ai ăn uống vô tư như em vậy đó, ăn mà có đồ dơ dính trên mặt cũng không biết.
Em: Sặc, xấu hổ vậy huhu. Anh có nghĩ gì em không?
Anh: Anh không. À có, anh nghĩ em dễ thương.
Em: Haha khùng quá đi, vô duyên vậy dễ thương?
Anh: Tại anh chưa có bạn gái nào ham ăn như em =))) nên lúc đó thấy hay mà
Em: What the hell??? Còn giờ có nghĩ gì không?
Anh: Giờ hả? Anh nghĩ… anh yêu em
Mình quay sang nhìn anh, ánh mắt này chắc chắn không phải là dối rồi. Cám ơn anh, anh đã biến những phút giây giản đơn nhất trở thành khoảnh khắc hạnh phúc trong đời em rồi. Ăn hết 1 chồng dĩa ốc thì anh chở em loanh quanh chơi, mua thêm 2 ly trà sữa Tiên Hương. Em ngồi sau cầm ly vòng ra trước cho anh uống, trời ạ, tụi mình sắp già rồi sao mà như mới biết yêu lần đầu vậy anh? Đúng là không sao hiểu được.
Buổi hẹn hò vui thật vui nhưng vì ngày mai phải đi Phú Quốc nên cũng không định về trễ lắm, cả 2 còn chưa sắp xếp vali nữa mà. Đừng trôi chậm thế đêm ơi, em mong…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu Thầm Chị Họ