Logo
Trang chủ
Chương 57

Chương 57

Đọc to

Mình hơi bực, chẳng lẽ lại cãi nhau vì chuyện vô bổ này. Cuối cùng đành nhượng bộ anh, gọi điện hủy đặt chỗ (hic, mình ghét nhất phải làm việc này). Nhưng tâm trạng bị cụt hứng, không còn vui nữa, mình cũng chẳng thèm nói thêm gì.

Trưa về nằm lăn ra ngủ đến tận 5 giờ chiều rồi nhắn cho anh lát hẹn nhau ở Parkson Lê Thánh Tôn. Mình đang muốn lên đó mua son và dưỡng tay, vì kem dưỡng tay mình thích dùng của The Body Shop nên đành phải lên Parkson, chứ thật tình thì chỗ này đã xuống cấp lắm rồi, không thể so với những trung tâm thương mại mới mở sau này. 6h30 có mặt ở Parkson, bắt đầu đi dạo một vòng, đúng là dịch vụ ở Sài Gòn vẫn luôn tốt hơn ngoài Hà Nội. Bữa trước vào Lotte Department ở Liễu Giai bị mấy em nhân viên khinh như mẻ vì mặc quần short áo pull, nay mình vẫn mặc tương tự mà các em ở đây vẫn dịu dàng tư vấn, mời mọc đủ kiểu. Nhất là mấy em bán nước hoa thì thôi rồi, nhưng mình phải kìm lòng lắm, sợ thử nhiều lát anh lại nhăn mặt kêu ca. Hic. Thử son vòng vòng thì mình ưng Givenchy và Dior, nhưng chưa mua vội, chờ anh đến nhờ cho ý kiến, hehe. Mình lên tầng 2, quyết định mua tặng anh cái ví vì mấy hôm rồi để ý ví tiền của anh có vẻ hơi sờn. Thôi thì bạn không chịu đi ăn buffet với mình, mình lấy tiền mua tặng bạn ví vậy. Nhìn quanh quất một hồi thì chọn được một chiếc Elle Homme xanh đen, da vân nhẹ đẹp lắm, anh sẽ thích đúng không? Đừng có làm em cụt hứng nữa nhé, không thì anh không tưởng tượng được hậu quả thế nào đâu, hehhe. Anh đến khá trễ, mình cứ quanh quẩn trong Parkson, vừa mệt vừa bực, nhưng cũng không dám gọi cho anh, lại sợ anh đang chạy xe thì nguy hiểm. Ở đây không có sẵn ghế nghỉ cho khách, mình thì đi giày cao nên khá đau chân. Gần 9 giờ anh mới đến, hic, mình cứ tưởng mình sẽ giận nhưng khi nhìn anh từ xa, mặc cái sơ mi trắng mình tặng hôm trước, cười toe toét tiến lại ôm vai mình, tự nhiên lòng lại mềm như bún. Mèo ơi là mèo, đến chết vẫn không bỏ được tật mê trai à, phải thể hiện đặc quyền của con gái, mè nheo, trách móc, giận dỗi gì đi chứ… Nghĩ là vậy nhưng rồi tự lắc đầu, “Vớ vẩn, người chị yêu thì chị cứ thích mềm lòng đấy, ở đó mà mè nheo. Có phải thuở 16 đâu mà nhảm.”

Em: Đi ăn đi anh, em đói quá!

Anh: Hic, anh xin lỗi, đi làm về bị ướt mưa nên tắm rồi mới đến được. Trễ quá hả em, em mua được son chưa? Mà cầm túi gì đó?

Em: Ahhh, em tặng anh này.

Anh: Chà, sao tự nhiên anh có quà. Thank you my love.

Em: Thì tặng không cần dịp gì mới thích chứ anh. Còn son thì em đang phân vân hai hãng, anh xem thử màu em đang đánh thấy thế nào?

Anh: Hừm, màu cũng nhẹ nhưng làm môi em khô kìa.

Em: Ohhh vậy chán quá, thế mà nãy dám bảo em là nhiều dưỡng sẵn. Thôi lại phải thử chỗ khác.

Anh: Hay mai nhé em, giờ anh chở em đi ăn, vừa than đói mà?

Mình đồng ý, mệt quá rồi mà, đi ăn thôi. Anh đưa mình ra Võ Văn Tần ăn bánh tráng Hoàng Ty, chỗ này hình như là nhái thôi vì mình nhớ chính gốc ở tít Bình Quới cơ mà. Nhưng thôi kệ tía nó, đang đói ăn gì cũng thấy ngon mà. Ăn xong thì cũng đã 9h30 rồi, mình băn khoăn có nên về hay không, cơ bản là mới gặp nhau một chút đã về cũng chán, mà giờ đi đâu thì lại muộn so với “giờ linh” của mình.

Anh: Qua nhà anh chơi không?

Em: Bớt giỡn anh, giờ này qua nhà anh làm gì?

Anh: Lên phòng anh ngồi cho riêng tư, anh có chuyện muốn nói.

Em: Xì, thiếu gì chỗ, kiếm quán café nào mà nói.

Anh: Nhưng anh không thích mấy chỗ vậy lắm, lỡ muốn ôm em hôn em lại phải nhìn trước ngó sau à. Hay em thích được thể hiện giữa đám đông?

Em: À cái này thì không rồi.

Anh: Vào motel nhé.

Em: Vòng vo quá đấy anh. Lại kết thúc quen thuộc của các đôi tình nhân à?

Anh: Anh có chuyện muốn nói thật đấy, rất quan trọng chứ không phải dụ em vào nhà nghỉ đâu. Giờ sao còn phải dụ gì nữa ta?

Em: Ừm, được rồi, em sợ anh chắc!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sổ Tay Thuật Sư
BÌNH LUẬN