Bánh mỳ 20k
Một ngày đẹp trời trên đường đi làm về, mình tình cờ thấy có cửa hàng bánh mì của em Minh Nhật, vua đầu bếp mùa trước thì phải. Hồi trước có thằng bạn ăn xong cứ khen mãi nên mình rẽ vô mua 2 cái luôn. Đỡ quá, bữa nay đang lười nấu cơm hehe! Cửa hàng sạch sẽ, nguyên liệu nom rất hấp dẫn và bánh mì được nướng lại, nóng giòn có vẻ ổn đây, thế là hí hửng đem về cho anh ăn.
Anh: Cái này em mua bao nhiêu?
Em: 32k/ cái anh
Anh: 32k??? Thật ko thể tin nổi, em mua 1 cái bánh mì giá này, mà anh thấy cũng đâu có ngon xuất sắc.
Em: Đâu tệ đâu, mà nguyên liệu em thấy sạch sẽ, ổn mà.
Anh: Uh thôi lần sau em mua cho anh cái loại rẻ nhất ấy, em ăn loại mắc thôi nha.
Mình ậm ừ, anh không phải là người keo kiệt nhưng hay có kiểu là phần cho mình cái ngon nhất, mắc nhất còn anh thì cái tệ nhất luôn. Chả hiểu sao phải thế, đi ăn một bữa gấp bao nhiêu lần ko thấy phàn nàn mà lại đi ý kiến cái bánh mì 32k @@ đến là khó hiểu. Sau đó tầm 1 tuần, sáng t7 mình phi ra mua về cho 2 đứa ăn sáng, ở HN này mình không có nhiều lựa chọn ăn uống lắm. Mà mình thì chỉ nấu đc trưa tối thôi, ko hơi sức đâu mà nấu cả bữa sáng, mệt lắm! Mình chọn cho anh bánh mì trứng, thật ra thì đồng giá 32k cả thôi, nhưng mình nghĩ trứng dễ “hạ giá” hơn là mấy loại kia. Qủa nhiên, anh vừ nhìn bao bi mang tên Minh Nhật là hỏi liền
Anh: Cái này bao nhiêu em?
Em: Dạ 20k
Anh: Mắc, anh mua 2 trứng có 15k thôi nhá, nhưng thôi nể tình em nên anh ăn đây hehhe.
Hic hic, uh thôi thì anh cứ yên tâm ăn ngon đi, lời nói dối vô hại của em ít ra cũng giúp anh gần no bụng.