Nằm lăn lộn không ngủ được, mình bèn vác điện thoại ra phòng khách ngồi nghịch. Có tấm ảnh xin chụp với anh tối nay, tìm trong đống app được cái app Censored bèn ịn luôn dòng Censored lên mặt anh rồi ti toe post Facebook. Đã bảo tỏ vẻ nguy hiểm mà!!! Đêm hôm khuya khoắt mà bạn bè vẫn vào lũ lượt, đứa thì trầm trồ "Trời ơi nó có người yêu kìa", đứa thì ném đá thẳng mặt "Chắc đi thuê đi mượn ai rồi". Haizda, mình thở dài cứ để đó, 30p nữa chị vào tự Like cho ảnh nó lại lên Newsfeed của các cưng nhé, học gì không học lại thích học thói GATO à.
Nghĩ linh tinh lại nghĩ đến anh P. Anh ấy là bạn của ông anh mình từ hồi 2 người học cấp 2 đến tận bây giờ, vì thế giữa anh P. và gia đình mình rất thân thiết và gần gũi. Anh P. rất đẹp trai, lại còn học giỏi (chả bù với ông anh đê tiện của mình, chả được cái ưu điểm gì hết), vì thế từ khi bắt đầu vào cái tuổi ô mai dở dở ương ương thì anh P. chính là hình mẫu tuyệt vời trong mắt mình. Mình không bao giờ quên cảm giác hồi hộp mỗi khi anh đến chơi, mình mang gì đó ra cho anh ăn rồi chạy béng vào trong. Hồi đó, phòng khách nhà mình với đường thông ra bếp có ngăn 1 cái rèm cho kín đáo. Mình đứng phía sau rèm, chờ quạt treo ở góc tường phòng khách quay đến chỗ rèm, thổi tung rèm lên để trong tích tắc có khoảng trống đủ cho mình ngắm trộm anh… say mê… Có lẽ anh P. chả bao giờ quan tâm đến mình đâu, trong mắt anh chỉ là con nhóc con, là đứa em gái của bạn mà thôi. Khi mình học đại học năm cuối thì anh sang Mỹ. Sau đó không biết vì sao anh có nick Yahoo của mình, thi thoảng vẫn chat với mình, đương nhiên là cũng không có gì đặc biệt, nhưng mình thật sự sung sướng lắm. Đến thời điểm đó mình cũng dạn dĩ hơn, trong một lần nói nhảm, anh bảo ngày xưa anh thích em lắm đấy nhưng em chả bao giờ nói chuyện với anh cả. WTF??? Con bé mình nghệch mặt ra trước màn hình máy tính, mãi không biết phải hồi đáp lại như thế nào. Chúng mình đã đi ngang đời nhau thế sao? Thôi thì em xin xếp anh vào một góc nhỏ trái tim em, là những rung động đầu đời vô cùng quý giá, là dẫu sau này em có yêu thương ai nhiều đến mức nào, thì anh vẫn luôn là giấc mơ mà không bao giờ em chạm đến được.
Vậy đó, thế mà sắp được gặp lại anh P., mình quả thật quá vui đến mức không sao ngủ được.
Sáng hôm ấy tất nhiên mình dậy rất sớm, ông anh liếc liếc hơi nghi ngờ vẻ sốt sắng của mình. Hrm, không ổn chút nào, làm sao cho lão ấy biết được chuyện mình thích anh P. từ xưa, kiểu gì cũng lắm chuyện cho coi. Khoảng 8h thì anh P. qua, đúng là ở bển về có khác, nhìn anh đẹp trai gấp mấy lần ngày xưa, cả gương mặt cứ sáng bừng (hay mình tưởng tượng thái quá nhỉ, bệnh mê trai đẹp lại tái phát rồi sao?). Mình thì vẫn như mọi khi, chả nói được gì cứ ngồi lặng lẽ nghe 2 anh chém gió với nhau. Hic, nhưng thế thôi là em cũng đủ hạnh phúc lắm rồi đấy ạ. Anh P. về ăn Tết được 3 tuần nên cũng tranh thủ đi thăm nhiều nơi thăm họ hàng, may quá mình cũng về để có dịp nhìn anh. Buổi sáng trôi rất nhanh, bọn mình ăn sáng xong còn ghé quán café một lúc. Lúc chia tay về, anh P. giang tay ra bảo "Nào give me a hug nào", trời ơi, con có đang bay mà không cần cánh không? Ôm nhẹ anh thôi mà đã choáng váng hết cả người, cuối cùng thì… mình cũng được chạm giấc mơ của mình sao?. Ông anh quay sang đập nhẹ vào vai "Tỉnh tỉnh, cái con này, mày mê trai nó vừa vừa thôi." Bố khi, sao tôi lại có ông anh trai đê tiện xấu xa đến dường này hic, toàn phá đám, thôi bye bye anh P., đời này em không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: SCP quỹ hội: D cấp thu dụng chuyên gia