Bốn cặp mắt nhìn nhau dò xét.
Ngoại trừ người phụ nữ bên cạnh Tiết Kiên còn đang trong trạng thái mơ hồ, ba cặp mắt còn lại đều tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Bạch Bất Phàm thì càng đờ cả người ra.
0 tuổi, mình ra đời; một tuổi, mình học được cách đi lại; hai tuổi, mình đã biết nói vài câu đơn giản; ba tuổi... trước mắt Bạch Bất Phàm đã bắt đầu hiện lên cuốn phim tẩu mã đăng của cuộc đời ngắn ngủi này.
Quả là một kiếp phế vật đã đời làm sao.
Tình huống trước mắt này là thế nào đây?
Tận mắt chứng kiến chủ nhiệm lớp của mình đến làm chuyện này ư?
Tuy rằng hôm nay gặp được chuyện này đúng là bõ công thật, nhưng mà bõ công hơi quá rồi.
Hắn lập tức không còn căng thẳng nữa — chết đã đến nơi, còn gì để mà căng thẳng.
Thầy Tiết, chúng ta hòa giải được không?
Hay là đôi bên chúng ta cứ coi như không thấy gì đi.
“Lâm Lập… Ta không muốn chết, ta còn chưa sống đủ, càng không muốn bị diệt khẩu… Ngươi làm gì cũng được, mau cứu chúng ta đi…” Bàn tay run rẩy của Bạch Bất Phàm níu lấy áo Lâm Lập, như thể vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không dám buông ra, khẩn cầu.
“Đừng hoảng thế, ngươi có thấy cảnh gì không nên thấy đâu.” Sau cơn chấn động, Lâm Lập cũng đã hoàn hồn, khuyên nhủ Bạch Bất Phàm: “Lão già họ Kiên không phải đến đây để mua vui, chắc là đến tiêu dùng bình thường thôi. Người bên cạnh lão, không phải tiểu thư ở đây, nếu ta nhớ không nhầm thì là vợ của lão.”
Có rất nhiều người trung niên thích dùng ảnh của mình làm ảnh đại diện WeChat, mà người phụ nữ tóc uốn bên cạnh Tiết Kiên, trong đêm kỳ diệu tối thứ hai, Lâm Lập vẫn còn chút ấn tượng mờ nhạt.
Hơn nữa, Tiết Kiên cũng không giống kiểu thầy giáo sẽ làm loại chuyện này.
Sau khi trấn an Bạch Bất Phàm xong, Lâm Lập lắc đầu với Tiết Kiên, không nói gì, đưa tay đang gãi đầu lướt qua môi, làm một cấm thanh thủ thế.
Hành lang đông người phức tạp, còn có cả camera giám sát.
Lâm Lập không hề muốn nghe thấy cái tên ‘Lâm Lập’ thốt ra từ miệng Tiết Kiên.
Còn bên này.
Giờ phút này, vẻ mặt Tiết Kiên phức tạp — còn phức tạp hơn cả Bạch Bất Phàm.
Nói thật, cấm thanh thủ thế của Lâm Lập thực ra có hơi thừa thãi. Vào thời điểm này, tại địa điểm này mà nhìn thấy Lâm Lập, thì dù có bắt Tiết Kiên phát biểu cảm nghĩ, lão cũng chẳng nói nên lời.
Sao rời trường rồi mà vẫn gặp phải thằng nhóc Lâm Lập này chứ, cuối tuần tươi đẹp bỗng chốc bị phủ một tầng mây u ám.
Chuyện hôm thứ hai Tiết Kiên không thể nào quên, mà bây giờ đứa học trò Lâm Lập này lại xuất hiện ở đây, nói cách khác… tiệm này cũng kiêm luôn nghề nuôi gà?
Tiết Kiên nghiêng đầu, thể hiện sự nghi hoặc, mà Lâm Lập dường như đã hiểu được, lập tức khẽ gật đầu.
Đáp án đã không cần nói cũng rõ.
Giấu cũng kĩ thật, mình đến đây bao nhiêu lần rồi mà không hề phát hiện ra.
Nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Lâm Lập làm nội gián đến nghiện rồi sao?
Thứ hai tuần sau không lẽ lại phải lên phòng hiệu trưởng một lần nữa à? Tiết Kiên không dám tưởng tượng vẻ mặt của hiệu trưởng lúc đó sẽ phong phú đặc sắc đến mức nào. Có được học trò như Lâm Lập đúng là phúc khí của trường trung học Nam Tang.
Đến đây vẫn còn nhịn được.
Khi cái đầu của Bạch Bất Phàm ló ra từ sau lưng Lâm Lập, ý muốn đấm cho cái thế giới chết tiệt này một phát của Tiết Kiên đã lên tới đỉnh điểm.
— Không đấm cho thế giới một phát được thì đấm cho Lâm Lập một phát cũng coi như thay thế tạm.
Sao lại còn dẫn theo cả Bạch Bất Phàm nữa?!
Lâm Lập không lẽ đã nghe lọt tai lời của hiệu trưởng, thật sự định lấy mình làm gương, dẫn dắt cả trường đi theo con đường liên quan đến mại dâm sắc tình ư!
Cái tương lai đó đừng có xảy ra mà!
Bây giờ mình từ chức còn kịp không? Nhưng tiền thưởng năm nay còn mấy tháng nữa là nhận được rồi, không lấy thì hình như hơi đáng tiếc.
Vương hiệu trưởng, xem ông đã nhồi nhét tư tưởng gì kìa!
Lâm Lập, xem ngươi đặt tâm tư vào đâu kìa!
Bạch Bất Phàm, xem ngươi hóng hớt cái gì kìa!
Tiết Kiên, ta xem mình dạy dỗ toàn thứ học trò gì thế này! Sao hôm nay lại đến đây cơ chứ!
— Tiết Kiên bắt đầu công kích tất cả mọi người trong lòng, không phân biệt đối xử, bao gồm cả chính mình.
“Sao thế, sao không đi nữa?” Vợ của Tiết Kiên đến giờ vẫn còn ngơ ngác, lại nhìn Lâm Lập và Bạch Bất Phàm một cái, sau đó có chút nghi hoặc hỏi: “Hai đứa này là học trò của anh à? Mặt mũi trông non choẹt, không giống tuổi có thể đến nơi này.”
“Không không không, không quen, không quen, không quen.” Tiết Kiên đã phản ứng lại, nghe vợ hỏi câu này, đầu lắc như trống bỏi: “Anh với hai đứa nó chẳng có quan hệ gì hết! Đi thôi, mát-xa xong rồi thì ra ngoài trước đi, nơi này không nên ở lâu, vô cùng nguy hiểm.”
Vợ: “?”
Tiệm mát-xa thì có gì nguy hiểm?
Tuy không hiểu tại sao, nhưng nàng vẫn gật đầu.
Thế là bốn người lướt qua nhau.
Họ trở thành những người xa lạ thân quen nhất trên đời.
Tiết Kiên đưa vợ trở lại xe của mình.
“Sao còn chưa đi, có quên đồ gì à?” Người vợ ở ghế phụ đã thắt dây an toàn, thấy Tiết Kiên còn chưa khởi động xe, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Thiên Hồng, có chút nghi hoặc hỏi.
“Không vội, vợ à, lát nữa ở đây rất có khả năng sẽ có kịch hay để xem.” Tiết Kiên lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Ừm, kịch hay gì thế?” Lòng hiếu kỳ của người phụ nữ đã bị khơi dậy thành công.
“Theo tin tức đáng tin cậy của anh, tiệm này sắp bị tảo hoàng rồi.” Tiết Kiên quả quyết nói.
“Hả, tiệm này còn cung cấp dịch vụ đó nữa à?” Người phụ nữ nghe vậy, phản ứng cũng giống hệt Tiết Kiên, có chút kinh ngạc.
“Ừm.”
Tiết Kiên vừa gật đầu xuống còn chưa kịp ngẩng lên, cổ áo đã bị vợ túm chặt: “Hay lắm, Tiết Kiên, thảo nào tuần nào anh cũng đòi đến đây thư giãn, mấy lần tôi không đi cùng anh, hóa ra anh đến đây là vì cái này đúng không!
Tuần nào cũng nói bị học trò làm cho đau đầu, không mát-xa là không chịu được, thì ra là túy ông chi ý bất tại tửu!
Tôi đã nói rồi, tối đến dỗ Đại Bảo, Nhị Bảo ngủ xong, chạm vào người anh là anh cứ run bắn cả lên, lần nào cũng viện cớ mai có việc, hôm nay mệt rồi, giờ xem ra là anh đem hết tinh lực ra ngoài rồi!
Cuộc sống này nếu anh không muốn sống nữa thì chúng ta đến đây là hết! Đại Bảo về anh, nhà về tôi, Nhị Bảo về anh, xe về tôi, Vượng Tài về anh, tiền tiết kiệm về tôi!”
Tiết Kiên: “…”
Chẳng chừa cho mình thứ gì tốt cả.
“Em nghĩ đi đâu thế, anh cũng vừa mới biết tin này thôi!” Tiết Kiên cạn lời nói.
Còn hái hoa dại bên ngoài nữa chứ, đến tuổi của Tiết Kiên rồi, ở nhà còn không kham nổi, lấy đâu ra tinh lực đó. Tiết Kiên bây giờ sợ nhất là vợ lên giường sớm.
Tiết Kiên chỉ biết một điều, vợ lên giường rồi, là mình phải ‘buồn ngủ’ ngay — nhất định phải ngủ trong vòng ba phút!
“Chuyện này… anh cũng không biết giải thích với em thế nào, hai đứa nhóc vừa nãy…”
Tiết Kiên chỉ đành thuật lại nội dung câu chuyện xảy ra vào thứ hai tuần này.
Người phụ nữ buông tay ra.
Nội dung vừa nghe đủ để khiến nàng chấn động một trăm năm.
Ánh mắt nhìn về phía Thiên Hồng lần nữa cũng đã thay đổi, nàng bắt đầu mong chờ.
Hóng chuyện là thiên tính của con người, mà phụ nữ về mặt này thiên tính còn mạnh hơn một chút.
Mau lên, nàng muốn xem máu chảy thành sông.
Đề xuất Voz: Ở trọ vùng cao
1crowxd
Trả lời1 ngày trước
321 toàn chữ Tàu ad ơi
Luftwaffe Luân
Trả lời3 tháng trước
Mong ad ra nhanh, dạo này đang cháy truyện, cần truyện hài hài như này 😘😘