Cửa đóng lại, Phong quay sang nhìn Tuấn:
"Tuấn, tao xin lỗi mày."
"Lỗi mẹ gì, mày lo mà tìm cách thoát đi, không tao giết mày luôn chứ không phải đợi lão già kia đâu."
Nói vậy thôi chứ Tuấn không thể trách Phong được, Phong cũng không thể ngờ được mọi chuyện lại đến nước này. Lúc sau lão Khả Lâm đi lên cầm theo một cái túi vải, đổ ra bàn.
Đó là đôi tay, chân, cái đầu và bộ da của những nạn nhân xấu số khác, vẫn còn khá mới, chắc đã được ướp tẩm bảo quản gì đó để không bị nát rữa.
Phong bịt miệng quay mặt đi như sắp nôn, phần Tuấn chắc bị vong dọa nhiều rồi nên cũng cảm thấy không hoảng sợ lắm. Trong túi còn có một cuộn chỉ đỏ.
Lão Khả Lâm cầm cuộn chỉ lên và bắt đầu xâu kim vào, khâu từng bộ phận vào tấm da cho thành hình người. Lão vừa làm vừa nói "Thổ là đất, đất là nơi chứa đựng những cái khác, cây mọc từ đất, nước chảy trên mặt đất, kim loại cũng từ lòng đất luyện mà ra, lửa cũng chỉ cháy trên mặt đất thôi, cậu là người có cái bản mệnh giữ sự sống cho các mệnh khác, nên tôi chỉ cần trái tim và máu của cậu để hồi sinh cho cái xác này."
"Đồ kinh tởm" - Phong nói.
Lão Khả Lâm đứng dậy, đi về phía Phong rồi ngồi xuống, khoảng cách đủ xa để Phong không làm gì được.
Lão nói: "Tôi biết cậu không thích nhìn những điều này, vậy tôi không ép cậu phải xem."
Nói rồi bất ngờ lão cho tay vào túi áo rút ra một con dao nhỏ nhưng dài và đâm thẳng vào cổ Phong, xoay ngang con dao và rạch sang hai bên.
Tuấn thấy vậy hét lên gọi tên Phong, còn Phong chỉ ú ớ đưa hai tay lên ghì chặt tay lão thầy bùa, máu theo con dao chảy xuống nền nhà, được một lúc thì Phong buông tay ra đổ gục xuống đất chết hẳn.
Tuấn chửi loạn lên "Thằng chó, tao sẽ giết mày, dù tao có chết, tao cũng sẽ tìm đến mày."
Lão Khả Lâm lau con dao vào áo rồi đi ra tiếp tục công việc: "Rồi tí cậu cũng chết thôi, cậu đến đây hỏi chuyện, vậy trước khi chết tôi kể chuyện cho cậu nghe nghe, cái chuyện hồi tôi còn thanh niên, sống bên đất Thái..."