Hai ngày sau, Tuấn tỉnh dậy trong bệnh viện, bác sĩ thông báo với gia đình anh đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cần tránh xúc động mạnh. Cậu em Tuấn thì do bị thương quá nặng, người dân phải mất một lúc lâu mới kéo cậu bé ra khỏi gầm xe tài được, cộng thêm mất nhiều máu, nên các bác sĩ không thể làm gì hơn được.
Lúc đấy, bố mẹ Tuấn vẫn giấu anh về cái chết của Minh, nhưng từ khi tỉnh dậy trong viện, ít đêm nào Tuấn có thể ngủ yên. Thi thoảng nửa đêm anh lại mơ thấy người em mắc kẹt trong gầm xe đang kêu gào gọi tên anh, hay lúc chập chờn thiếp đi vì quá mệt Tuấn lại thấy dường như có bóng em trai mình đứng phía đầu giường bệnh lặng lẽ nhìn anh. Không chịu nổi sự ám ảnh, Tuấn gặng hỏi bố mẹ về Minh, chỉ đến khi anh đòi xuống khỏi giường bệnh chạy đi tìm Minh thì các bác sĩ và gia đình mới cho anh biết sự thật. Nghe tin đó Tuấn như người mất hồn, lúc nào anh cũng day dứt, vì anh mà Minh phải chết …
Mất cả chiều dọn dẹp lại căn phòng của mình, Tuấn mệt lả, anh nhìn lên đồng hồ thì đã gần 7 giờ tối. Chẳng buồn ăn tối, Tuấn buông người xuống giường nằm, cả sáng ngồi xe khách, về đến nhà lại lao vào dọn dẹp nhà cửa nên vừa nằm xuống là Tuấn ngủ ngay
…
Nửa đêm hôm đấy, Tuấn nghe tiếng động ở nhà dưới, anh cau mày, với tay lấy cái điện thoại. Với Tuấn, chiếc điện thoại là vật bất ly thân, nó luôn nằm trong túi quần của Tuấn, khi anh ngủ thì hay để cạnh gối.
Dụi mắt mấy cái, anh nhìn màn hình điện thoại lúc đấy đã gần 10 giờ, dưới nhà, tiếng động vẫn lạch cạch. Tuấn vứt cái điện thoại sang một bên, định nằm ngủ tiếp, nhưng tiếng động dưới nhà làm anh không sao tập trung được, không phải vì Tuấn sợ, mà vì anh cảm thấy khó ngủ khi có tiếng lạch cạch như vậy, rồi thi thoảng lại có tiếng kít như người ta miết ngón tay vào mặt đĩa. Một phần lúc này Tuấn cũng cảm thấy hơi đói, cũng phải, từ trưa đến giờ anh đã ăn gì đâu.
Tuấn đi xuống nhà dưới, với tay bật đèn phòng khách, uể oải ngáp rồi vặn mình mấy cái cho đỡ mỏi, anh vẫn nghe thấy cái tiếng động kì lạ đấy. Ở gần hơn, Tuấn đã nghe rõ nó phát ra từ phòng tắm. Phòng tắm nhà Tuấn ở phía cuối nhà, sau khu bếp và nằm khuất một góc nên khá tối, ánh sáng từ phòng khách chỉ đủ chiếu qua ô cửa nhà bếp.
Tuấn đi ra phía cửa, anh nghĩ chắc lại chuột bọ gì đấy, kệ nó, đi xem có hàng quán nào mở rồi về tính sau. Anh mở cửa, cầm chiếc khóa đã cắm sẵn chùm chìa khóa nhà, ngoắc nó vào cánh cửa ngoài rồi đưa tay với đôi dép, vừa xỏ chân vào thì tiếng kính vỡ từ phía phòng tắm làm anh giật mình.
Tuấn chạy lại, mở mạnh cánh cửa phòng tắm, cánh cửa nhựa bị Tuấn đẩy qua một bên..
Trong bóng tối lờ mờ, Tuấn thấy một bóng người cao gần đến ngực mình, nhỏ bé như một đứa trẻ. Tuấn lùi lại, theo phản ứng anh với tay bật đèn phòng tắm, quát: "Ai?".