Bà vừa dứt lời thì bỗng dưng có những tiếng "cộp cộp" như kiểu có người ném đá lên mái nhà. Đang định bụng chửi thằng nào nghịch ngu ném đá lên mái nhà người ta, nhỡ vỡ ngói thì sao, nhưng em nhớ ra bây giờ là gần 3 giờ sáng thì làm gì có đứa nào rảnh mà đứng ở ngoài đường ném đá. Cứ cách nhau độ 5 phút thì lại nghe thấy tiếng đấy. Bà họ ra dấu bảo mọi người im lặng rồi nói thầm:
- Nó đấy!
Nó là ai? Mọi người xôn xao không biết chuyện gì đang xảy ra. Bà em nói nhỏ:
- Nó về đấy, con Hạ nó về đấy!
Tiếng ồn ào dường như tắt hẳn, mọi người ngồi im. Những hình ảnh trong câu chuyện bà vừa kể hiện về rõ mồn một trong đầu tất cả như một thước phim, về ông, về cô Hạ, về tất cả mọi chuyện. Không còn những tiếng ném đá nữa, nhưng bỗng dưng có tiếng khóc ré lên ở đằng sau nhà, rồi lại có tiếng cười khành khạch. Mọi người lúc này xanh mặt, nhìn nhau rồi lại im lặng. Bác em ra bàn thờ thắp hương cho các cụ và bác trai, vừa cắm hương vào bát xong thì bỗng dưng lửa bùng lên, ảnh ông em đổ vật xuống dưới bàn. Chạy vội ra chỗ mọi người đang đứng, bác vừa thở hổn hển vừa chỉ chỉ, có lẽ miệng bác đã cứng ngắt rồi, chả nói được câu nào.
Mà cũng đâu cần nói, tất cả mọi người ở đấy đều đã chứng kiến hết, nét run sợ hằn rõ lên mặt của mỗi người. Kể cả mẹ em vẫn được xem là lì và bạo gan nhất cũng chả biết nói gì, người rung lên bần bật. Em thì cũng không kém, nếu như nhỏ hơn một tý nữa khéo em khóc rồi tè ra quần luôn rồi.
- Á á á á á…
Tiếng hét của anh Quang ở nhà dưới làm mọi người chú ý. Chạy vội ra xem thì đập ngay vào mắt em là một cảnh tượng vô cùng kì dị. Nhà anh Quang nằm ở cuối bờ ao, đối diện thẳng với nhà bác Hoa. Lúc này em thấy chị Xuyến đầu tóc rối bù, đang lững thững đi ngược lên phía trên chỗ mọi người đang đứng. Không hiểu sao trời tối mà em có cảm giác mặt chị ấy rất sáng, nhếch miệng cười điệu cười vô cùng kì quái, trên tay cầm một bọc gì đó, à không phải bọc, nhìn kỹ lại thì em thấy hình như nó là một đứa bé, có tiếng cười khanh khách phát ra từ đấy nên em đoán vậy. Chị cứ lũi thũi bước ngược về phía nhà bác Hoa. Sau một lúc hoàn hồn thì bà họ em bảo mọi người vào trong rồi đóng ngay cửa lại. Lúc cánh cửa từ từ đóng vào hình như em thấy loáng thoáng chị Xuyến phóng vút lên, đi rất nhanh, như là cố chạy để chui kịp vào nhà trước khi mọi người khép cửa. Cái giây phút em nhìn thấy chị như vậy nó ám ảnh em đến tận bây giờ các bác ạ.
5 phút, 10 phút trôi qua, mọi thứ yên ắng đến dễ sợ, không thấy bên ngoài có động tĩnh gì. Đột nhiên có tiếng "cộc cộc", rồi "cạch cạch" ở phía cửa ra vào. Em ngồi ở ngay cái ghế gần đấy mà có cảm giác như có ai đang cố mở cái cửa, mồ hôi em túa ra như tắm. Em cũng không biết em sợ cái gì nữa, nó như kiểu nỗi sợ một con quái vật nào đó sẽ đạp tung cửa và ăn thịt mọi người vậy. Rồi mọi thứ lại im lặng, mọi người căng thẳng nhìn nhau. Bỗng dưng "đùng" một cái, cánh cửa như có người đạp mạnh ở bên ngoài nó chấp chới cái then, cảm tưởng như cửa có thể bung ra bất cứ lúc nào. Mẹ vẫy vẫy em vào rồi đưa cho em một cái bát, bắt em tè vào đó. Trời, bây giờ thì còn tâm trí đâu mà tè với tiểu nữa, em nhăn mặt lại, lắc đầu nguầy nguậy. Tiếng đạp cửa thứ hai lại vang lên, cánh cửa gỗ yếu ớt hình như không chịu được nữa rồi. Mẹ vùng lấy em rồi bắt em đái vào đấy nhanh lên. Nhắm mắt nhắm mũi em chĩa cần câu thẳng vào bát và tè.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Chí Tôn