Chương 1: Mười năm sau

Chương 1: Mười năm sau

Phạm Tuấn thở dốc, thần kinh căng cứng.

Cả người ông ta như gào thét chạy mau đi nhưng lí trí lại nói cho ông ta biết một sự thật tàn khốc.

Ông ta, chạy không được!

Thiếu niên trước mặt ông ta lạnh lùng lau đi vết máu trên mặt, quay về phía ông ta nở một nụ cười tươi.

"Lâu quá rồi không gặp, tiên sinh còn nhớ ta không? Ngài hình như còn từng bế ta đó."

...

"Hiện trường án mạng dã man vô cùng, nạn nhân đã bị hung thủ chặt thành từng phần xếp lại thành ba chữ lớn."

"Tôi sai rồi!"

"Không chỉ giám đốc Phạm Tuấn mà cả biệt thự hôm đó đều trải qua một trận tàn sát nhưng thi thể những người khác đều là bị hung thủ bỏ qua, chỉ có Phạm Tuấn là bị đối phương chặt nát ra thôi."

"Thù oán phải sâu đến mức nào a? Cậu có ảnh không?"

"Án mạng ghê người như vậy, cậu nghĩ có ai dám phát tán sao? Cảnh sát, khám nghiệm tử thi...? Muốn mất việc sao?"

"Cũng đúng, tôi không hiểu rõ lắm nhưng mà tập đoàn Thiên Nguyện lên sàn chứng khoán mấy năm trước rầm rộ phết. Chú tôi lúc đó vì đầu tư mà thua lỗ không ít giai đoạn đầu, về sau tình hình ổn định lại kiếm được không ít."

Giang Tô ở một bàn khác húp bát canh ấm nghe được hai thanh niên ở bàn bên nói chuyện cũng không khỏi tự tính toán lại.

'Cũng đã được hai ngày rồi, cảnh sát chắc cũng sắp tìm đến mình rồi.'

Thật ra cũng không quan trọng lắm, hắn trốn cũng không thoát. Ngay từ đầu Giang Tô đã xác định bản thân sẽ tự đi đầu thú rồi, đây cũng là bữa ăn cuối của hắn.

Dù sao sống khổ cực hơn hai mươi năm tích góp được vài đồng cũng đâu thể mang theo, không bằng tiêu xài hoang phí lần đầu cũng là lần cuối trong đời.

Giang Tô lúc này mới rút khăn giấy dùng một lần lau miệng qua rồi vứt vào sọt rác.

"Phục vụ, thanh toán."

...

Lục Cảnh Nam nhìn tin nhắn của bạn gái Hàm Hàm tới tấp trên màn hình điện thoại mà đau đầu.

Hai người vốn dĩ đã hẹn tối nay sẽ tổ chức tiệc ăn mừng yêu nhau được sáu năm, bây giờ anh ta lại phải tăng ca đột xuất.

Chỉ là không tăng ca không được.

Làm gì có cảnh sát nào mà sát nhân hàng loạt đến đầu thú lại từ chối tăng ca để về ăn tiệc?

Nghĩ đến đây anh ta không khỏi nhìn về khuôn mặt tươi cười thân thiện ở cách bản thân một lớp kính hai chiều của phòng thẩm vấn.

Dù biết đối phương không thể nhìn thấy mình nhưng nụ cười điềm nhiên thân thiện nọ lại khiến anh ta có chút rợn người.

Ai mà nghĩ đến người trẻ tuổi tuấn tú ôn hòa như vậy lại là tên sát nhân giết hơn ba mươi người không ghê tay.

Lục Cảnh Nam mang theo tập hồ sơ dày cộm bước vào, khuôn mặt trấn tĩnh nhưng thận trọng.

Đối diện anh ta là Giang Tô vẫn giữ nụ cười thân thiện, hai tay bị còng lại đặt ngay ngắn trên mặt bàn.

"Cậu có biết vì sao mình lại ở đây không?" Lục Cảnh Nam lên tiếng trước.

Giang Tô nghiêng đầu, ánh mắt khẽ cong như đang suy nghĩ. "Có lẽ là vì tôi đã tự bước vào đây?"

Lục Cảnh Nam siết chặt tay dưới bàn, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Hắn mở tập hồ sơ, lật qua một loạt bức ảnh chụp hiện trường vụ án – máu me, thịt xương bị phân thây, ba chữ đẫm máu "Tôi sai rồi" được xếp từ máu thịt ghê rợn hiện lên trên sàn nhà.

"Ngài cảnh sát xin thông cảm, đây là lần đầu của tôi. Tay nghề vẫn còn chưa được đẹp mắt lắm."

"Cậu đã giết hơn ba mươi người." Hắn nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt quan sát từng phản ứng của Giang Tô.

"Ba mươi ba." Giang Tô sửa lại, mỉm cười.

"Tại sao?" Lục Cảnh Nam trầm mặc trong vài giây.

"Tôi giết nhiều người như vậy chắc chắn không thoát khỏi án tử rồi. Kể cho anh chút chuyện cũ cũng không phải không được." Giang Tô nhìn lên trần, vẻ mặt hoài niệm. "Bên anh đã điều tra sơ bộ chắc hẳn cũng biết Thiên Nguyện giai đoạn đầu lên sàn không lâu liền gặp khủng hoảng kinh tế, thậm chí còn cắt giảm nhân sự số lượng lớn."

Lục Cảnh Nam gật đầu, hồ sơ dù dày nhưng phần thông tin này được đánh dấu nổi bật vì có khả năng là manh mối quan trọng. Chính anh ta cũng suy đoán có thể hung thủ là nhân viên bị sa thải từ bộ phận quan trọng nào đó.

"Ai cũng nhớ Thiên Nguyện từng có giai đoạn khủng hoảng giờ vực lên phát triển thành tập đoàn đứng đầu thành phố nhưng ít người nhớ ngày đó còn có một công ty An Bình cũng từng nổi lên. Thậm chí giám đốc hai bên còn là bạn học đại học, quan hệ thân thiết vô cùng. Bạn bè gặp khó khăn, giám đốc An Bình sẵn sàng chịu rủi ro rút số tiền lớn ra cứu giúp Thiên Nguyện thời kì khủng hoảng. Thiên Nguyện khó khăn vượt qua thời kì khủng hoảng thì lại đến lượt công ty An Bình gặp khủng hoảng."

Nói đến đây Giang Tô đã không còn cười nổi nữa rồi.

"Mà Thiên Nguyện qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người. Dù sao hai bên vốn là bạn tốt, chỉ có hứa hẹn qua miệng, làm gì kí kết hợp đồng gì? An Bình cứ thế mà phá sản." Giọng điệu hắn dần trở nên lạnh lẽo.

"Lần cuối giám đốc hai bên gặp nhau, Phạm tiên sinh đã nói thế này."

Giang Tô gằn giọng. "Thắng làm vua, thua làm giặc. Lịch sử luôn luôn là do người chiến thắng viết nên, ai có thể làm gì tôi nào?"

Lục Cảnh Nam ở đối diện im lặng lắng nghe, trong lòng đã lờ mờ đoán được chân tướng.

"Sự thật chứng minh, ông ta sai rồi!"

Lục Cảnh Nam siết chặt tay hơn, ánh mắt lặng lẽ quan sát biểu cảm của Giang Tô.

"Nói tiếp đi." Anh ta trầm giọng.

Giang Tô hơi nghiêng đầu, như thể hắn đang tự hỏi có nên kể hết hay không. Nhưng rồi, hắn nhún vai, ánh mắt lạnh lùng lại ánh lên tia giễu cợt.

"Ba tôi năm đó cũng giống như Phạm Tuấn, chấp nhận rủi ro khi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nếu không phải chí hướng khác nhau có lẽ sẽ chỉ có một công ty được thành lập. Khi công ty phá sản, chúng tôi mất hết tất cả." Hắn cười khẩy. "Ba mẹ tôi cực khổ làm việc để trả nợ, qua mấy tháng thì mất tích, được đưa lên báo là gặp tai nạn. Anh nghĩ tôi tin không?" Giang Tô cười lạnh.

"Còn tôi, một thằng nhóc mười tuổi, bỗng chốc thành một con chó hoang không có gì cả. Nhà ở là nhà thuê, tài sản có giá trị đã sớm bán để trả nợ, tôi còn cái gì sao? Anh nghĩ sao?"

Lục Cảnh Nam không đáp. Anh ta không lạ gì những câu chuyện thương tâm của nạn nhân kinh tế, nhưng không phải ai cũng biến thành một kẻ giết người hàng loạt. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Tô, chờ đợi câu trả lời thực sự.

Cho dù Giang Tô không nói dối thì chắc chắn hắn cũng chưa nói hết toàn bộ. Hiện trường không hề có dấu vết súng đạn, làm sao một người bình thường lại có thể dùng vũ khí lạnh thảm sát hơn ba mười người được?

*Tách*

Bóng đèn đột ngột chớp nháy, mặt đất truyền đến một rung chấn nhẹ.

Không chỉ Giang Tô mà cả Lục Cảnh Nam cũng cảm nhận được điều này. Anh ta cảm nhận được một cảm giác bất an kì lạ.

Gần đây thành phố Trúc Thành xảy ra vô số đợt rung chấn nhỏ không rõ nguồn gốc, Lục Cảnh Nam ngay sáng nay cũng gặp qua một lần.

Chỉ là không hiểu tại sao anh ta có cảm giác hoảng hốt kì lạ về đợt rung chấn này.

Lục Cảnh Nam trấn tĩnh lại, quay về phía gương hai chiều lớn tiếng hỏi. "Tiểu Tứ, cậu..."

*Rầm rầm*

Anh ta chưa kịp hỏi hết câu đã cảm nhận được một đợt rung chấn khác dữ dội hơn hẳn khiến anh ta hơi mất thăng bằng, ánh đèn nhấp nháy mấy lần rồi mới bình thường trở lại nhưng không khí lại trở nên tĩnh lặng hơn một cách kì lạ.

"An Thiên Tứ, cậu mau kiểm tra xem bên ngoài đang có chuyện gì?" Lục Cảnh Nam đã có phần mất bình tĩnh mất cách khó hiểu.

Cho dù là địa chấn thì sở cảnh sát cũng vững chắc vô cùng, không sập được.

Tĩnh lặng.

Không có bất kì một âm thanh đáp lại nào.

Sự tĩnh lặng như đang khẳng định cho cơn bất an đang phát triển trong lòng Lục Cảnh Nam.

Lúc này anh ta đã không còn tâm trạng thẩm vấn phạm nhân gì cả. Anh ta đứng dậy, đi nhanh về phía cánh cửa.

Lục Cảnh Nam khẽ hít một hơi rồi mới chậm rãi mở cửa.

Trống trơn.

Trong căn phòng đối diện, không có ai cả. Không một tiếng bước chân, không một bóng dáng đồng nghiệp nào. Ánh sáng từ đèn huỳnh quang dọc hành lang lập lòe, tạo thành những vùng sáng tối bất thường trên sàn nhà.

Lục Cảnh Nam rút súng, cẩn thận bước ra ngoài. Anh ta nhìn vào trong phòng giám sát. Chỗ đó lẽ ra phải có ít nhất ba người túc trực theo dõi quá trình thẩm vấn.

Không ai cả.

Cảm nhận được thật sự có điều không bình thường, Lục Cảnh Nam hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp chạy dọc qua hành lang, tay cầm súng luôn trong tư thế có thể bắn bất kì lúc nào.

Chạy qua dãy hành lang và những căn phòng trống vắng, anh ta cuối cùng đến được trước cửa ra vào đang bị đóng kín.

Cả quãng đường đi Lục Cảnh Nam không hề dừng lại để kiểm tra điều gì, anh ta chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi cảm giác căng cứng tinh thần đang đeo bám mình.

Lục Cảnh Nam vội vàng đẩy cửa bước ra, không có gì ngăn cản anh ta.

Thấy không có gì xảy ra, lúc này anh ta mới không còn cảm giác bất an lạ thường đeo bám, thở phào một hơi.

Nhưng Lục Cảnh Nam bình tĩnh chưa được bao lâu thì liền nhận ra có gì không đúng.

Toàn bộ kiến trúc ở trước mặt anh ta đều xảy ra thay đổi to lớn. Từ trường học ở gần hay tiệm cháo anh ta hay ăn sáng trên đường đi làm mỗi ngày đều biến mất, bị thay thế bởi một tòa kiến trúc xa lạ hoàn toàn.

Mà khi Lục Cảnh Nam quay đầu nhìn về phía đồn cảnh sát Trúc Thành ở sau lưng thì lại càng hoảng sợ hơn.

Ngay giây trước vẫn là nơi làm việc quen thuộc thường ngày mà bây giờ trước mặt anh ta đã bị thay thế hoàn toàn.

Một dãy nhà bỏ hoang!

Lục Cảnh Nam miễn cưỡng nhìn thấy một số chi tiết từ khu vực cũ kĩ có phần đổ nát này mới nhận ra đây vẫn là sở cảnh sát Trúc Thành nhưng đã mục nát đến mức anh ta suýt không nhận ra!

Anh ta kìm nén xúc động muốn lao lại vào trong để kiểm tra khi nhớ lại cảm giác bất an khi nãy.

Lục Cảnh Nam theo thói quen rút điện thoại di động ra thì thấy đã tắt nguồn từ bao giờ.

Khi anh ta khởi động lại màn hình điện thoại thì một dòng thông tin trên đó như một tia sét đánh trúng anh ta.

Tám giờ tối thứ năm ngày 20 tháng 9 năm 2045.

Mười năm sau!

Đề xuất Nữ Tần: Xâm Nhiễm Giả
Quay lại truyện Hồ Sơ Xuyên Không
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Đại Sắc Lang
[Chủ nhà]

[Luyện Khí]

14 giờ trước

Truyện này mình viết từ cuối năm ngoái nhưng mà bận thi nên bỏ dở giờ đào lại quyết định viết tiếp. Mong mọi người có thể góp ý chỉnh sửa và đề xuất ý tưởng, cũng rất hoan nghênh nếu có ai muốn được cameo trong truyện. Cảm ơn vì đã dành thời gian đọc.