Chương 2: Người không mặt

Chương 2: Người không mặt

Lục Cảnh Nam cẩn thận nhập lại mã PIN trên những nút bấm nhỏ.

"Thẻ không hợp lệ."

Lục Cảnh Nam thở dài trước thông báo trên màn hình cây ATM.

Anh ta đã thử đến năm lần nhưng đều không thành công.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng nhưng anh ta cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Là một cảnh sát, Lục Cảnh Nam dù hoảng hốt trước tình hình hiện tại nhưng vẫn ưu tiên điều quan trọng.

Anh ta lật ví nhìn lại số tiền ít ỏi trong ví chỉ đủ để trả tiền ăn sáng thường ngày lại đau đầu vì bản thân quá phụ thuộc vào việc chuyển khoản.

Lục Cảnh Nam quyết định thử tìm người quen dù biết khả năng thành công rất thấp. Mười năm không phải một quãng thời gian ngắn, nó đủ để khiến một người thay đổi hoàn toàn , thậm chí là biến mất khỏi cuộc đời của những người họ từng quen biết.

Có thể trong vòng mười năm đó ngân hàng đã cập nhật lại hệ thống hoặc cũng có thể tài khoản của anh ta bị khóa do không giao dịch trong thời gian dài.

Nhưng cảm giác trong lòng anh ta lại khiến Lục Cảnh Nam cho rằng chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

...

Ở nơi từng là căn hộ của Lục Cảnh Nam giờ đây lại là một trung tâm thương mại đồ sộ, ánh sáng từ đèn LED như lấn át màn đêm, ánh sáng chiếu rọi những con phố nhộn nhịn và dòng người qua lại. Chỉ có Lục Cảnh Nam là đứng yên thẫn thờ.

Anh ta đứng yên, nhìn bảng hiệu khổng lồ trên tòa nhà mà không nói nên lời. Căn hộ cũ của anh, là nơi anh từng sống nhiều năm, đã biến mất, bị thay thế bởi thứ gì đó hoàn toàn xa lạ.

Không có tiền, không có nhà, không có bất kì thứ gì chứng minh sự tồn tại của mình, anh ta cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi.

Lục Cảnh Nam vô thức siết chặt tay áo, buộc bản thân suy nghĩ một cách lý trí. Nếu mọi thứ đều không còn, vậy lựa chọn duy nhất của anh lúc này chính là nơi duy nhất mà anh có thể tin tưởng.

...

Sở cảnh sát.

Đứng trước sở cảnh sát Trúc Thành mới, Lục Cảnh Nam đã bắt đầu cảm thấy đói bụng nhưng anh ta cũng không dám tiêu số tiền còn lại trên người mình.

Bước chân anh ta hơi do dự. Dù là một cảnh sát, nhưng trong tình huống hiện tại, Lục Cảnh Nam không chắc liệu mình sẽ được giúp đỡ hay bị coi là một kẻ điên. Nếu báo cáo về vụ mất tích của chính mình, ai sẽ tin anh ta?

Nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác.

Hít một hơi thật sâu, Lục Cảnh Nam đẩy cửa bước vào.

Lục Cảnh Nam bước vào bên trong, cảm giác xa lạ ngay lập tức bủa vây. Tất cả đều khác biệt so với những gì anh ta từng biết.

Từ bàn làm việc, đồng phục, thậm chí cả logo của con cá đội mũ cảnh sát cũng bị thay thế bởi gấu trúc.

Anh ta hít một hơi sâu, tiến đến quầy tiếp tân.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?" Một nhân viên nữ xa lạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười lịch sự.

Lục Cảnh Nam đặt hai tay lên quầy, cố gắng bình tĩnh:

"Tôi là Lục Cảnh Nam. Trước đây tôi là cảnh sát ở sở Trúc Thành. Tôi cần kiểm tra hồ sơ của mình."

Người phụ nữ thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn chuyên nghiệp gõ vài dòng lên máy tính. Một lát sau, cô ngước lên, vẻ mặt có chút khó hiểu.

"Xin lỗi, anh nói tên gì?"

"Lục Cảnh Nam."

Cô tiếp tục tra cứu, rồi chậm rãi lắc đầu.

"Tôi không tìm thấy thông tin nào về anh trong hệ thống."

Cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng Lục Cảnh Nam.

"Không thể nào. Tôi là cảnh sát, tôi đã làm việc ở đây cách đây mười năm."

Nhân viên tiếp tân nhìn anh một lúc, có chút do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu:

"Nếu vậy, anh có thể vào trong trao đổi với cấp trên. Anh vui lòng ngồi chờ một lát."

Lục Cảnh Nam lắc đầu rồi tìm lý do qua loa rời đi. Anh ta biết cho dù thật sự có người đến thì kết quả cũng không thay đổi.

Nhưng cho dù là dân thường thì cũng nên có thông tin trong dữ liệu của cảnh sát. Một ý nghĩ đáng sợ nảy lên trong đầu anh ta.

Hồ sơ của anh ta đã bị xóa hoặc thậm chí là chưa từng tồn tại.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát với tâm trạng chán nản và thất vọng, Lục Cảnh Nam bắt đầu đi dọc thành phố, cố gắng tìm kiếm một công việc đơn giản.

Anh ta nhắm vào những nơi như quán ăn nhỏ, một quầy hàng rong hay bất cứ nơi nào có thể cần nhân công tạm thời.

Dù là như vậy nhưng sau nhiều lần hỏi thăm, câu trả lời anh nhận được đều giống nhau:

"Không có chứng minh thư? Xin lỗi, chúng tôi không thể nhận cậu."

Lục Cảnh Nam không hiểu nổi. Mười năm trước, vẫn có nhiều nơi sẵn sàng nhận người làm mà không cần kiểm tra quá kỹ. Nhưng bây giờ, dường như việc không có giấy tờ tùy thân là một điều cực kỳ bất thường, đến mức ngay cả những quán ăn vỉa hè cũng không dám nhận anh ta.

Sau khi bị từ chối hơn mười lần, anh ta dừng lại ở một tiệm tạp hóa nhỏ.

Lúc này đã không còn ngại ngùng như ban đầu, anh ta trực tiếp hỏi chủ tiệm.

"Chú ơi, gần đây có nơi nào tuyển người mà không cần chứng minh thư không?"

Chủ tiệm nghe vậy thì thay đổi ánh mắt, bắt đầu dò xét anh ta từ trên xuống dưới rồi mới hỏi.

"Cậu...phạm tội gì à?"

"Không...tôi...tôi chỉ là đang có chút vấn đề thôi." Lục Cảnh Nam cứng đờ người, theo phản ứng trả lời lại nhưng không thể kịp nghĩ ra lý do gì hợp lý.

Chủ tiệm hừ lạnh nhưng cũng không hỏi tiếp mà suy nghĩ một chút.

Sau một lúc, ông ta nói:

"Sáng mai, cậu ra quảng trường gần chợ. Có người đến tuyển công nhân xây dựng, trả lương theo ngày."

Lục Cảnh Nam cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. Anh ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Sau mười năm, tầm quan trọng của chứng minh thư hay giấy tờ tùy thân đã không còn chỉ là một bất tiện.

Giờ đây nó là dấu hiệu của một người đáng ngờ, một người nguy hiểm.

Không có chứng minh thư, anh ta không thể thuê khách sạn.

Không có ai nhớ đến anh, anh ta không thể tìm sự giúp đỡ.

Anh ta như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

Lục Cảnh Nam tìm đến một cây cầu vắng, ngồi xuống.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta ngủ dưới gầm cầu với một cái bụng đói.

Sáng hôm sau, Lục Cảnh Nam ngồi tại ghế đá, xung quanh anh ta còn có nhiều người khác cũng đang ngồi đợi.

Anh ta gặm cái bánh bao nóng hổi trong tay mình từ từ như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian. Suy cho cùng anh ta sẽ phải làm công việc lao động chân tay cả ngày, không thể để bản thân đói chết được.

Cũng vì nó mà anh ta lại càng cảm nhận được tầm quan trọng của việc làm.

Lạm phát.

So sánh giá tiền so với mười năm trước, một cái bánh bao đơn giản đã tăng giá gần gấp đôi. Điều này không quá quan trọng khi anh ta chỉ mua một cái bánh bao nhưng sẽ có ảnh hưởng sâu sắc trong thời gian dài. Rất nhanh một chiếc xe tải đã đến, một người đàn ông to lớn đi ra bắt đầu hô to.

"Hôm nay cần mười lăm người! Ai muốn làm thì xếp hàng, ai có sức khỏe tốt thì lên trước!"

Đám đông vội vàng tiến đến gần, tranh giành từng cơ hội.

Lục Cảnh Nam cũng rất nhanh nhạy, anh ta bắt chước bọn họ mà hô to.

"Tôi! Tôi làm được!"

"Tôi! Tôi có thể làm việc nặng!"

Lục Cảnh Nam may mắn được chọn trong số đó. Vóc dáng anh ta không quá mức lực lưỡng nhưng là một cảnh sát có đào tạo thì Lục Cảnh Nam vẫn nổi bật hơn người bình thường, miễn cưỡng lẫn vào được.

"Được làm việc thì phải chịu vất vả. Lương thấp nhưng bữa ăn thì miễn phí. Theo tôi."

Đám người nhanh chóng chen chúc nhau leo lên thùng xư chật hẹp.

Chiếc xe rung lên khi tài xế đóng cửa lại, rồi bắt đầu lăn bánh.

Trong lòng Lục Cảnh Nam không có cảm giác gì quá đặc biệt.

Anh ta không bài xích lao động chân tay, nhưng ý nghĩ về việc bản thân, một cảnh sát, bây giờ phải làm công nhân theo ngày để kiếm miếng ăn vẫn khiến anh ta thấy có chút hoang đường.

Nhớ lại năm đó vì thi vào ngành cảnh sát Lục Cảnh Nam đã học điên cuồng không cần mạng. Lúc đó từ bố mẹ cho đến giáo viên đều nói là vì nỗ lực cho một tương lai thoải mái không phải làm những công việc nặng nhọc mệt mỏi mà lương thấp.

Anh ta cũng chỉ hơi giễu cợt, dù sao đây cũng chỉ là tạm thời. Lục Cảnh Nam chưa bao giờ có ý định ở lại đây lâu hơn.

Xe rung lắc trên con đường gập ghềnh, đưa họ đến công trường ở ngoại ô thành phố.

...

Công việc không có gì quá phức tạp, chủ yếu là khuân vác và trộn xi măng.

Dưới ánh nắng gay gắt, Lục Cảnh Nam nhanh chóng cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu kêu cứu. Dù anh có tập luyện thường xuyên khi còn là cảnh sát, nhưng thể lực của anh ta vốn không dành cho loại công việc nặng nhọc này.

Mồ hôi chảy xuống cổ, thấm đẫm lưng áo.

Bắp tay anh ta mỏi nhừ khi liên tục khiêng các bao xi măng từ xe tải xuống.

Bàn chân cũng có chút tê mỏi mất cảm giác.

Bên cạnh anh ta, những công nhân khác làm việc một cách điêu luyện, không chút chậm trễ. Một vài người thậm chí còn có thể khiêng hai bao cùng lúc mà không chút khó khăn.

Anh ta không muốn bị để ý, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

Giữa trưa, công nhân tạm nghỉ ăn cơm.

Công trường phát cho họ hộp cơm lớn để nạp lại sức khỏe.

Lục Cảnh Nam cưỡng lại cảm giác muốn nhanh chóng ngấu nghiến hết mà nhai nuốt kĩ toàn bộ.

Anh ta từng đọc trên mạng các ngôi sao thường có thói quen nhai kĩ để giúp chống đói và tiêu hóa tốt hơn, kiểm soát cân nặng hiệu quả.

Lục Cảnh Nam cũng không rõ tính xác thực của thông tin này.

Một người đàn ông cao lớn ngồi xuống bên cạnh anh ta, vừa ăn vừa hỏi bâng quơ:

"Nhìn cậu quen quen. Trước đây làm gì?"

Lục Cảnh Nam liếc qua, suy nghĩ một lúc rồi đáp đơn giản:

"Trước làm công chức."

Người đàn ông nhướng mày: "Công chức mà bây giờ phải đi làm thuê à?"

Anh ta không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục ăn.

Người đàn ông cười cười, không hỏi thêm.

Sau khi ăn xong, anh ta lấy điện thoại ra theo thói quen, nhưng ngay lập tức nhận ra nó chẳng còn tác dụng gì.

Sim đã không còn hoạt động, anh ta không thể gọi ai. Anh ta cũng không còn ai để gọi.

Lục Cảnh Nam thả lỏng tay, để điện thoại rơi trở lại túi quần.

Công nhân xung quanh vẫn tiếp tục ăn uống, trò chuyện, không ai để ý đến Lục Cảnh Nam. Đám đông này, trong mắt anh ta, lại càng trở nên xa lạ.

Mỗi người có câu chuyện riêng, mục đích riêng, danh tính riêng.

Còn anh ta giống như một người không mặt không tồn tại vậy.

Công việc một ngày kết thúc khi mặt trời dần lặn.

Lục Cảnh Nam đứng xếp hàng để nhận lương từ người giám sát.

Anh ta lau đi lớp mồ hôi nhễ nhại, cẩn thận nhận lấy phong bì từ người giám sát.

Đếm kĩ một lượt thấy đã đủ, Lục Cảnh Nam mới cẩn thận cất chúng đi.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, anh ta chưa bao giờ có cảm giác thành tựu và nhẹ nhõm như thế này trước một số tiền nhỏ như vậy.

Những tờ tiền giấy mới cứng dù không nhiều nhưng tạm thời là tất cả những gì anh ta có.

Công việc dù nặng nhọc nhưng không những bao ăn một bữa mà còn chở họ về quảng trường.

"Coi như các người còn có lương tâm." Lục Cảnh Nam thầm nhủ, cả người anh ta đã sớm ê ẩm và đói lả.

Nhưng cho dù đã có lương, Lục Cảnh Nam cũng chỉ có thể mua một hộp cơm rẻ tiền đem về nhấm nháp dưới gầm cầu.

Anh ta dự định bản thân phải góp một khoảng kha khá trước khi tìm hiểu sâu hơn về hiện tượng lạ xảy ra với bản thân hay là tìm nơi ở tốt hơn.

Anh ta cũng không vội hỏi thăm những công nhân khác ở công trường để tránh bị hiểu lầm như lúc ở tiệm tạp hóa.

Dù sao thì công việc không yêu cầu chứng minh thư không có nghĩa ai làm ở đó cũng không có giấy tờ tùy thân. Lục Cảnh Nam ngược lại nghe ngóng được không ít trong giờ nghỉ là nhiều người trong số họ còn có nơi ở riêng hay ở thuê ghép chung

Sáu ngày sau,

Mặt trời dần khuất sau những tòa nhà cao tầng, nhuộm cả thành phố trong ánh chiều tà đỏ rực.

Lục Cảnh Nam lê bước trên vỉa hè, mệt mỏi rã rời sau một ngày lao động chân tay. Quần áo dính đầy bụi, mồ hôi chảy ròng ròng, đôi giày thì lấm lem đất cát. Trên trái tay anh ta là một hộp cơm rẻ tiền, mà ngay cả mở ra cũng chẳng buồn mở, chỉ cần nghĩ đến việc đó là bữa tối của mình đã đủ muốn rơi nước mắt.

Nhưng không sao cả.

Lục Cảnh Nam cầm túi đồ vừa mua được trên tay phải, bước chậm rãi về "nhà" hay chính xác hơn là một góc dưới gầm cầu nơi anh ta đã ngủ suốt gần một tuần qua.

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Anh ta dừng lại, mở túi ni-lông ra, ngắm nghía thứ bên trong với ánh mắt đầy tự hào.

Bên trong là một cái chăn mỏng.

Mới tinh.

Có thể không ấm lắm, nhưng ít nhất từ nay anh ta không phải chịu cảnh co ro giữa đêm lạnh nữa.

Từ ngày xuyên đến đây, mỗi đêm Lục Cảnh Nam đều phải dùng tạm áo khoác làm chăn, đến mức có hôm nửa đêm lạnh quá phải thức dậy làm vài động tác thể dục để tránh bị chết cóng.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Sáu ngày qua anh ta đã tích cóp đủ để mua một cái chăn đàng hoàng.

Đây chỉ là bước đầu mà thôi. Lục Cảnh Nam siết chặt túi đồ trong tay, hít sâu một hơi.

Trong gần một tuần, anh ta đã dần thích nghi với cuộc sống mới, thậm chí bắt đầu cảm thấy bản thân cũng khá kiên cường.

Không có giấy tờ tùy thân, anh ta vẫn kiếm được công việc.

Bị ném vào một thế giới xa lạ? Không sao, anh ta có thể tìm việc làm.

Không có giấy tờ tùy thân? Không sao, anh ta vẫn kiếm được tiền.

Không có nhà? Không sao, ít nhất bây giờ anh ta có chăn!

Bất giác, Lục Cảnh Nam nở một nụ cười tự hào.

Dù sao anh ta cũng từng là cảnh sát, thích nghi với hoàn cảnh là chuyện nhỏ.

Nghĩ đến đây Lục Cảnh Nam như được thúc đẩy, thân thể dường như không còn mệt mỏi như vậy nữa.

Đúng lúc ấy, một mùi hương thơm phức bay tới, kéo theo là tiếng cười nói rôm rả từ quán ăn bên đường. Lục Cảnh Nam theo bản năng quay đầu nhìn vào.

Và rồi, anh ta thấy một cảnh tượng như tát thẳng vào mặt mình.

Trong quán lẩu bình dân đông đúc, Giang Tô đang ngồi trước một nồi lẩu sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút. Trên bàn bày đầy thịt bò, hải sản, rau xanh, còn có cả bia lạnh, trông chẳng khác gì một bữa tiệc nhỏ.

Lục Cảnh Nam đứng chết trân, gió thổi làm mái tóc bết mồ hôi của anh ta khẽ rung rung.

Trong khi đó, Giang Tô vẫn điềm nhiên nhúng thịt bò vào nước lẩu, cẩn thận tính toán độ chín, rồi chấm vào bát nước chấm trước khi đưa lên miệng.

Chẳng mấy chốc, hắn ngước mắt lên và bắt gặp Lục Cảnh Nam đang đứng bên kia đường, ánh mắt nhìn chằm chằm như một con chó hoang đang đói lả.

Bốn mắt hai người giao nhau.

Giang Tô hơi khựng lại nhưng sau đó nhanh chóng cầm lon bia lên, nhấc về phía Lục Cảnh Nam như một lời chào hỏi. Hắn vẫn nở một nụ cười thân thiện chân thành vô cùng nhưng lại như đang chọc tức anh ta.

Lục Cảnh Nam: "..."

Đề xuất Giới Thiệu: Long Thần Vạn Tướng Chi Long Hồn
Quay lại truyện Hồ Sơ Xuyên Không
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Đại Sắc Lang
[Chủ nhà]

[Luyện Khí]

14 giờ trước

Truyện này mình viết từ cuối năm ngoái nhưng mà bận thi nên bỏ dở giờ đào lại quyết định viết tiếp. Mong mọi người có thể góp ý chỉnh sửa và đề xuất ý tưởng, cũng rất hoan nghênh nếu có ai muốn được cameo trong truyện. Cảm ơn vì đã dành thời gian đọc.