Ngân Tô cúp điện thoại, lôi ra bản đồ, hướng hồ Trường Tinh lướt tới.
Rời khỏi khu vực bị biệt thự và chung cư cao cấp chiếm giữ, trên đường xe cộ và người trở nên đông đúc hơn. Xe lao nhanh vun vút, người đi đường vội vã, khắp nơi lộ vẻ khẩn trương, bối rối.
Ngân Tô chuyển qua một con đường, phát hiện đường cái ở đây trực tiếp bị chắn lại.
Đây là đường ra khỏi thành.
Những người này đều muốn nhân lúc vẫn còn an toàn, rời khỏi thành phố Sơn Trì trong đêm.
Có không ít người cùng nghĩ như vậy, trong lúc bối rối lại càng dễ xảy ra chuyện, cho nên, tự nhiên là kẹt xe.
Mọi người lo lắng chờ tại chỗ, cũng có người xuống xe đi về phía trước xem tình hình. Các loại âm thanh hỗn tạp vào nhau, khiến cho nơi này ồn ào, náo động.
"Người phía trước đang làm gì, chắn lâu như vậy còn chưa động..."
"Ta nghe tin liền đi ra cửa đón anh chị dâu, còn tưởng không có ai ra khỏi thành, ai ngờ lại nhiều người như vậy."
"Có cần thiết phải đi ngay bây giờ không? Không phải nói để chúng ta ở nhà... Vạn nhất ở ngoài gặp phải 'Phao Phao' trong tin tức thì sao?"
"Chuyện ở huyện Sơn Lộc mới trôi qua bao lâu, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Tình hình bây giờ còn tốt, có thể chạy đương nhiên muốn chạy."
"Ta cũng cảm thấy chỉ có đi ra ngoài mới an toàn."
"Sớm biết hôm qua ta đã không quay về... Gặp xui xẻo chết!"
"Không phải mới có tin nói đường ra thành đều bị chặn sao?"
"Có ý gì vậy, không cho chúng ta ra khỏi thành?"
"Không biết... Ta cũng nghe người ta nói, đến đây xem mới biết tình hình thế nào. Nhưng bây giờ chúng ta bị chắn ở đây không nhúc nhích được, phía trước rốt cuộc là ai đang chắn đường vậy!"
Ngân Tô không thể phóng nhanh trên đường cái, đành phải lướt qua lối đi bộ.
Đủ loại âm thanh bay vào tai Ngân Tô, rồi dần dần bị bỏ lại phía sau.
Cả con đường xe đều không nhúc nhích, phía trước còn chắn cả xe cứu thương, không biết xảy ra chuyện gì, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Ngân Tô không xem náo nhiệt, xuyên qua đám người.
...
...
"Mẹ, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Đầu ngõ, người phụ nữ kéo một đứa bé bảy, tám tuổi, đẩy con bé vào chiếc ghế sau màu đỏ của chiếc xe đang đậu ở đầu ngõ.
Ở cốp xe, một người đàn ông đang xếp hành lý vào trong.
"Bảo Bối ngoan, chúng ta đi tìm cậu và bà ngoại." Người phụ nữ trả lời câu hỏi của đứa trẻ.
Đứa trẻ dường như không hiểu sao lại phải đi muộn như vậy, nhưng con bé vẫn ngoan ngoãn lên xe: "Bên ngoài nhiều xe quá... Chúng ta làm sao ra ngoài đây?"
Người phụ nữ đang thắt dây an toàn cho đứa trẻ sững sờ, ngẩng đầu nhìn ra đường phố.
Những chiếc xe dày đặc chắn ngang đường, xe của họ căn bản không thể ra ngoài.
Người phụ nữ lập tức ôm đứa trẻ ra khỏi xe, đi gọi người đàn ông ở cốp xe: "Lão công, lái xe không ra được, đi lấy xe máy đi..."
"Hành lý thì sao?"
Người phụ nữ kéo toàn bộ đồ vật trong một cái ba lô ra, nhanh chóng chọn lựa vài thứ nhét vào: "Giấy tờ và đồ dùng của con bé mang theo, những thứ khác bỏ đi."
"Được rồi."
Người đàn ông quay lại con ngõ nhỏ đi lấy xe.
Trên đường phố, máy bay không người lái xuất hiện từ trên cao, tiếng nói cũng theo đó truyền đến: "Mời lập tức xuống xe, có thể về nhà mau chóng về đến nhà. Người ở xa nhà, mời di chuyển đến các công trình công cộng không phải ngoài trời gần đó. Sau khi trời sáng, dựa theo chỉ thị quay về nhà."
"Mời lập tức xuống xe, có thể về nhà mau chóng về đến nhà. Người ở xa nhà, mời di chuyển đến các công trình công cộng không phải ngoài trời gần đó. Sau khi trời sáng, dựa theo chỉ thị quay về nhà."
"Mời lập tức xuống xe..."
Người phụ nữ ôm đứa bé ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy bay không người lái trên trời, đáy lòng có chút hoảng hốt.
Nó bay lượn quanh quẩn gần đó, liên tục lặp lại câu nói kia.
"Là máy bay không người lái của cục điều tra..."
"Người của cục điều tra ở phía trước?"
"Phía trước sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Vậy chúng ta có nên xuống xe không?"
"Sao tôi cảm giác không ổn vậy, có nên quay về nhà không?"
"Chúng ta đã đi xa như vậy rồi, bây giờ quay xe cũng không đậu được... Chạy bộ về sao?"
"Xuống xe, đừng ở lại trong xe!" Có mấy người từ lối đi bộ chạy tới, cầm loa gọi, không ngừng gõ cửa kính xe dừng trên đường cái: "Xuống xe, đừng ở lại trong xe, nhanh lên..."
"Làm gì vậy, dựa vào cái gì bắt chúng tôi quay về, chúng tôi muốn ra khỏi thành! Rời khỏi thành phố Sơn Trì!"
"Đúng, chúng tôi muốn rời khỏi thành phố Sơn Trì! Bây giờ rời khỏi thành phố Sơn Trì mới an toàn, ngươi bắt chúng tôi ở lại đây làm gì!"
Đám đông vốn đã bực bội vì kẹt xe, kéo một người trong số những người đang gọi, bắt đầu chất vấn anh ta rằng rốt cuộc phía trước xảy ra chuyện gì, dựa vào cái gì bắt bọn họ quay về.
Người gọi hàng kia tức giận: "Thông báo các ngươi không nhìn sao? Quái vật là dạng 'Phao Phao', theo gió mà động, ai biết chúng sẽ bị thổi đến đâu. Trời tối như vậy, các ngươi thấy được sao? Không muốn chết thì tranh thủ xuống xe về nhà!"
Phao Phao không phải một con quái vật khổng lồ, chỉ cần xuất hiện liền sẽ phát hiện nó.
Phao Phao nhỏ và trong suốt, bị gió thổi qua, chúng có thể xuất hiện từ bất cứ hướng nào, thậm chí là trên không trung.
Bây giờ lại là ban đêm, càng không dễ dàng phát hiện.
Ai biết chúng sẽ xuất hiện từ đâu.
Có người có lẽ nghe lọt tai, xuống xe chạy về.
Cũng có người không nghe lọt tai, ngược lại cảm xúc càng trở nên kích động.
Người gọi hàng kia tức giận đến như muốn nhồi máu cơ tim, giảng lại không thông, mắng lại không lại, cuối cùng dứt khoát mặc kệ những người đó, tiếp tục gõ cửa kính xe phía sau, để người ở trong xuống xe: "Xuống xe... Chiếc xe bên kia đang làm gì, đừng mở lên lối đi bộ! Khốn kiếp! Cẩn thận!"
Một chiếc xe đột nhiên lao lên lối đi bộ.
Người trên lối đi bộ né tránh không kịp, tại chỗ bị đụng bay.
Mà chiếc xe kia liên tiếp đụng mấy người, lại hoàn toàn không có ý dừng lại, ngược lại tăng tốc lao về phía trước, lại đụng bay thêm mấy người.
Đầu ngõ, người phụ nữ ôm đứa bé nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại đã nhìn thấy chiếc xe đang lao nhanh về phía mình.
Tốc độ xe quá nhanh, khi người phụ nữ quay đầu, chiếc xe đã gần như đến trước mặt nàng, nàng không có cách nào né tránh...
Đám đông hỗn loạn ồn ào đột nhiên như bị ấn nút im lặng, cả thế giới chỉ còn lại tiếng gầm rú như khúc nhạc tử thần của chiếc ô tô kia.
"Bành!"
Tiếng vang ầm ầm hướng lên bầu trời.
Chiếc xe con đâm vào bức tường trong suốt không nhìn thấy, toàn bộ thân xe tại chỗ tan rã, nổ tung một tiếng ầm vang.
Người phụ nữ ôm đứa bé bị một cánh tay giống như sợi mì kéo sang bên cạnh.
Đứa bé kinh hãi, oà một tiếng khóc lên.
Cánh tay kia nhanh chóng biến mất, người phụ nữ hoàn hồn, toàn thân mềm nhũn, ôm đứa bé ngã về phía sau, được người đàn ông sắc mặt trắng bệch chạy đến đỡ lấy.
"Lão bà!"
Ba người trong gia đình sống sót sau tai nạn, ôm chặt lấy nhau.
Dưới chân người phụ nữ, một sợi tóc đen đang chậm rãi rút lui, nó vung vẩy ngọn tóc, dường như bất mãn vì có người cướp trước mình, nhưng lúc này, nó đột nhiên quay đầu, bốp một cái vỗ xuống.
"Bốp ~"
Tiếng bong bóng vỡ tan vang lên.
Sau đó, dưới tóc nó bay ra mấy cái bong bóng.
Quái vật tóc: "..."
Ngân Tô đứng ở xa nhìn toàn bộ quá trình: "..."
Quái vật tóc chột dạ lắc lắc ngọn tóc, bành một cái trương thành hình lưới, trước khi những bong bóng kia bay đi, quay đầu lưới xuống...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đêm kinh hoàng (Chuyện có thật 100%)