"Ai nha." Ngân Tô vỗ đầu gối, "Nàng quá khinh người, chiếu cố lấy giết nàng, quên hỏi thứ khác, đều do nàng."
"..."
Là thật sự quên hỏi, hay là đại lão không muốn hỏi đây...?
Giang Kỳ không dám hỏi.
Giang Kỳ lại hỏi hắn lúc đến trông thấy cái cây đại thụ hư ảnh kia là cái gì.
Ngân Tô đưa tay hướng bên cạnh chỉ đi.
Giang Kỳ theo nhìn sang, lúc này mới phát hiện bên trong góc còn có thứ gì... không phải thứ gì, giống người, cũng giống quái vật.
Giang Kỳ nhìn kỹ một chút, phát hiện kia là một đôi nam nhân cùng nữ nhân dung hợp lại cùng nhau.
Giới tính nam và nữ có cơ quan khác biệt rõ ràng, lại quỷ dị giao thoa hiện ra trên một thân thể.
Càng quỷ dị hơn nữa là nửa người dưới của bọn họ hoàn toàn bị gỗ hóa, biến thành thứ trông như gốc cây.
Bọn họ nằm trên mặt đất, đã mất đi sức sống.
"Đây là..."
Ngân Tô đem Tiểu Thụ đang tự kỷ liền bồn cùng một chỗ thu lại, đứng dậy nhìn về phía thứ dung hợp trông như gốc cây ở phía kia.
[? Vật chứa thất bại phẩm]
Ngân Tô xùy cười một tiếng: "Gốc cây kia cùng thần hàng lâm có liên quan, là mấu chốt để mở ra thông đạo cho thần hàng lâm. Thẩm Đông Thanh khắp nơi bắt người, hẳn là đang chế tạo một loại vật chứa nào đó, có thể chứa đựng lực lượng của thần, trở thành Thần phân thân."
Ngân Tô chỉ nói đại khái, Giang Kỳ liền đoán được và hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Vừa rồi, những kẻ giáng lâm từ ác mộng muốn như lần trước, mở ra thông đạo, nghênh đón thần của họ giáng lâm, đồng thời còn chế tạo cho Thần một vật chứa phân thân.
Tô tiểu thư kịp thời xuất hiện, đánh gãy kế hoạch của bọn họ, cũng ngăn cản vật chứa phân thân này dung hợp thành công.
Giang Kỳ nghe xong liền cau mày: "Nàng cứ dễ dàng như vậy chết rồi sao?"
Ngân Tô gật đầu, lại sờ lên cằm lẩm bẩm: "Ta cũng cảm thấy nàng chết được quá tùy tiện, không chút nào phù hợp với thân phận của nàng. Những kẻ giáng lâm từ ác mộng vậy mà không tới cứu nàng... ngay cả kẻ điên kia cũng còn có người cứu."
Ngân Tô quay đầu, đôi con ngươi đen láy nhìn Giang Kỳ, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo: "Nhưng mà cũng không quan hệ, dù sao cuối cùng bọn họ đều sẽ chết."
Giang Kỳ: "..."
Thực lực của Thẩm Đông Thanh đúng là như vậy, nàng dùng một ít đạo cụ, nhưng từ đầu đến cuối đều không sử dụng kỹ năng thiên phú.
Là thành viên quan trọng của nhóm giáng lâm từ ác mộng, lại là Tín Sứ kiêm nhân sự của tổ chức, nàng không có kỹ năng thiên phú là không hợp lý.
Vậy chỉ có hai khả năng:
1. Kỹ năng thiên phú của nàng liên quan đến việc phục sinh, cho nên nàng cũng không để tâm đến việc mình bị giết chết.
2. Kỹ năng thiên phú của nàng liên quan đến việc giao tiếp với Thần, không phải kỹ năng tấn công.
Ngân Tô kỳ thật càng có khuynh hướng về khả năng thứ hai.
Thẩm Đông Thanh là Tín Sứ, ngoại trừ tuyển người cho tổ chức, chắc chắn còn gánh vác khả năng 'giao tiếp' với Thần.
Bởi vì Ngụy Lang đã nói, sau khi cuộc khảo sát của nhóm giáng lâm từ ác mộng kết thúc, Thẩm Đông Thanh mới sẽ xuất hiện, ban thưởng 'Thần ban ân'.
Không thể 'giao tiếp' với Thần thì nàng lấy 'Thần ban ân' từ đâu ra?
Nhưng nếu là loại thứ hai, thì nàng cũng không tính là chết quá tùy tiện.
Dù sao hôm nay hướng về phía này chỉ là nhất thời hứng khởi, đậu ở chỗ đó càng là ngẫu nhiên.
Thẩm Đông Thanh không ngờ mình sẽ xuất hiện, còn sẽ phát hiện bọn họ đang trồng cây ở đây, bọn họ không có quá nhiều sự chuẩn bị.
Nàng không dính vào, mục đích của Thẩm Đông Thanh có thể đã đạt được rồi.
Ngân Tô an ủi Giang Kỳ: "Nghĩ thoáng một chút, sự việc đã đến nước này, thứ gì nên xuất hiện đều sẽ xuất hiện."
Giang Kỳ: "..."
Làm sao mà nghĩ thoáng được đây?
...
...
Mặc kệ có muốn hay không, Giang Kỳ đều không có thời gian tiếp tục chậm trễ. Sau khi không lấy được thêm thông tin hữu ích từ Ngân Tô, hắn cùng Ngân Tô cùng nhau trở về mặt đất.
Sương mù dày đặc bao trùm, Giang Kỳ đi trước dẫn đường, dự định rời khỏi nơi này trước.
Ai ngờ hắn đi trước dẫn đường, quay đầu lại liền phát hiện Ngân Tô không thấy.
"Tô tiểu thư?"
"Tô tiểu thư..."
Giang Kỳ gọi tên, âm thanh quanh quẩn trong sương mù dày đặc.
Nhưng chỉ có thuộc hạ của hắn đáp lời, không có bất kỳ động tĩnh nào của Ngân Tô.
"Tổng đội..." Điều tra viên nghe thấy tiếng Giang Kỳ, vội vàng chạy lại, "Vừa rồi chúng tôi phát hiện có thể liên lạc với bên ngoài."
... Nghĩa là lực lượng nào đó bao phủ toàn bộ khu rừng đã tan đi.
"Những nơi bị sương trắng nuốt chửng đều xuất hiện các phó bản khác nhau, đều là phó bản lớn, hiện tại chưa có ai thông quan, rất nhiều người còn chưa kịp rút lui."
Đúng lúc này, tiếng của điều tra viên có chút gấp gáp tiếp tục truyền đến: "Vừa nhận được tin tức, Thanh Hà, Bảo Xuyên, Tú Kim mấy thành phố đồng thời xuất hiện sương mù, trên không trung bắt được hư ảnh cầu nối, nghi ngờ là do cầu Ô Thước tạo thành."
Giang Kỳ không còn lo lắng cho đại lão đột nhiên biến mất, dẫn người vội vàng rời khỏi khu rừng, leo lên máy bay trực thăng, hướng về thành phố Sơn Trì.
Chân trời đã trắng bệch.
Trời đã sáng.
Trên trực thăng, nghe xong báo cáo của những người khác, Giang Kỳ lật bản đồ xem.
Thanh Hà, Bảo Xuyên, Tú Kim ba thành phố này không nằm gần hồ Trường Tinh, cộng thêm Sơn Trì, vừa vặn phân bố ở Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng.
Vị trí giao nhau của bốn thành phố là...
"Cầu!!"
Trong tiếng nổ, có người rống lên một tiếng lớn.
Giang Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên không trung phía trước, một tòa hư ảnh cầu nối kết cấu gỗ khổng lồ lơ lửng ở đó.
Bốn phía cầu nối có thứ gì đó đang bay...
Mà bên dưới cầu nối, chính là thành phố Sơn Trì.
"Là cầu Ô Thước." Giang Kỳ khép bản đồ lại: "Lan Giang có động tĩnh gì không?"
Vị trí giao nhau của bốn thành phố đúng lúc là thành phố Lan Giang.
"Không có... Lan Giang rất yên tĩnh." Điều tra viên lập tức trả lời.
Máy bay trực thăng lướt qua không trung, sương mù dày đặc bên dưới cuồn cuộn tiến về phía trước, sắp bao trùm thành phố đèn đuốc sáng trưng phía trước.
Khi máy bay trực thăng tiếp cận hư ảnh cầu nối kia, bọn họ nhìn rõ thứ bay quanh cầu nối, là mấy con quái vật hình dáng khác nhau.
Chúng là hư ảnh, chỉ bay quanh cầu nối, không tấn công các vật thể bay qua lại trên không trung.
Máy bay trực thăng bắt đầu hạ xuống, Giang Kỳ không đợi dừng hẳn, trực tiếp nhảy xuống, nhanh chân đi về phía những người đang chào đón phía trước.
Bước vào phòng chỉ huy tạm thời ồn ào, mấy vị lãnh đạo cấp cao đều đang họp trực tuyến, ai nấy đều khuôn mặt nghiêm túc.
Giang Kỳ vừa vào, lập tức có người báo cáo tình hình mới nhất: "Cầu Ô Thước đã được sử dụng, khoảng cách rất lớn, những kẻ giáng lâm từ ác mộng không biết đã cải tạo gì trên nó, hiện tại vẫn chưa bắt đầu dung hợp..."
"Chúng tôi đã tấn công những con quái vật kia, phát hiện chúng cũng giống cầu, đều là hư ảnh, tấn công vô hiệu."
Màn hình lớn được chia làm bốn màn hình nhỏ, phía trên là cùng một hình ảnh.
Hư ảnh cầu nối nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, quái vật bay quanh cầu.
Không khí trong phòng chỉ huy ngưng trọng.
Thư An Dịch, quyền cục trưởng Cục Điều tra, nhanh chóng đưa ra chỉ lệnh mới: "Thanh Hà, Bảo Xuyên, Tú Kim sắp xếp rút lui."
"Nhân lực của chúng ta căn bản không đủ..."
"Để quân đội hỗ trợ, huy động các bang hội trò chơi và người chơi, có thể rút lui được bao nhiêu thì rút lui."
Bọn họ không thể lập tức giải quyết cầu Ô Thước, hơn nữa mấy thành phố kia cũng bắt đầu sương mù, rút lui là lựa chọn tối ưu.
Giang Kỳ: "Nhất định phải nghĩ cách tìm được bản thể của cầu Ô Thước."
Bọn họ có kinh nghiệm đối phó với cầu Ô Thước - mặc dù bây giờ chưa chắc hữu ích.
Nhưng tìm được vị trí của cầu Ô Thước mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
— Hoan nghênh đi vào địa ngục của ta —
Các bảo bối có nguyệt phiếu giữ gốc có thể ném cho Tô Tô một ít nha ~~..
Đề xuất Voz: Yêu Thầm Chị Họ