"Không biết," Hách Lâm ngừng lại, nói tiếp: "Nhưng nhà giam Mộc Hòa bên kia xảy ra náo loạn, xe hoa được định trước đến Mộc Hòa để giải người đã không qua đó để làm thủ tục nhận người."
Ná loạn xảy ra đột ngột.
Lúc đó, xe hoa giải người đã xuất phát, nhưng nhận được tin tức khẩn, để đề phòng bất trắc, họ đã không đi đến đó nữa mà chuyển việc giải người từ nhà giam Mộc Hòa sang lần sau.
Hách Lâm thấy Ngân Tô quan tâm đến luy tổ như vậy, thăm dò hỏi: "Tô xưởng trưởng quen biết luy tổ sao?"
Nếu họ quen biết, tại sao lại không để gia đình họ đi cứu người chứ?
"Không biết."
Hách Lâm thắc mắc liền hỏi: "Tô xưởng trưởng chắc sẽ không đi cứu nàng ấy chứ?"
Ngân Tô nhún vai: "Cũng không quen biết, cứu nàng ấy làm gì."
Hách Lâm lúc này mới yên lòng.
Ngân Tô quả thực chỉ tò mò đồng bào của nàng đang làm trò gì mà thôi.
Hỏi xong điều mình muốn biết, nàng quay đầu liền đưa ra một vấn đề khác: "Liên quan đến thánh di tích, các ngươi biết được gì?"
Cả bàn ăn lặng phắc.
Đuôi của Vưu Lợi cũng không vẫy.
Shelley cũng không cố gắng chiến đấu với đồ ăn trên bàn nữa... Chủ yếu là những người khác bất động, nàng chỉ làm theo.
Oán phụ với đôi mắt xanh thẳm trừng Ngân Tô một cái thật hung dữ, cái phong thái đó quả thực không khác Na Phong Phạm và Makino là bao.
Ngân Tô cảm thấy gia đình này thật thú vị.
Hách Lâm và người chồng bị bệnh của nàng, ngoại trừ màu mắt, trên người không có bất kỳ đặc điểm nào của họ mèo.
Vưu Lợi là một con mèo hoàn toàn, nếu không phải hắn có thể hóa thành hình người, căn bản sẽ không nhìn thấy bất kỳ đặc điểm nào của con người, di truyền đôi mắt vàng từ Hách Lâm.
Shelley, trừ hai cái tai kia ra, chính là một con người hoàn toàn, cũng di truyền đôi mắt vàng từ Hách Lâm.
Còn Makino, đứa bé có cặp mày rậm này, đoán chừng là di truyền gen không tốt từ Oán phụ, nửa người nửa mèo, mắt Uyên Ương, không có đầu óc mà tính tình còn bạo.
Đây chẳng lẽ chính là nguyên nhân cả gia đình họ lại sủng nàng đến vậy?
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bà Hách Lâm thở dài, "Tô xưởng trưởng muốn hỏi điều gì?"
"Thánh di tích là cái gì?"
Hách Lâm bảo Oán phụ đang trừng người kia thu dọn bàn ăn một chút, sau đó mở miệng: "Ta biết thế giới của các ngươi cũng đang gặp phải... vị kia xâm lấn, ngươi chắc là muốn biết thánh di tích được hình thành như thế nào đúng không?"
Họ cũng có hiểu biết về dị thế dị tộc đến thế giới kia.
Biết trò chơi của thế giới họ cũng đã giáng lâm.
Giống như những gì họ đã từng gặp phải vậy.
Chỉ là không biết những dị thế dị tộc này đã xuất hiện ở thế giới này của họ như thế nào...
"Nói chuyện với người thông minh quả nhiên không tốn sức, vậy ngươi có biết không?" Ngân Tô hiền lành lại mong đợi nhìn Hách Lâm.
Oán phụ ném bộ đồ ăn kêu ba ba, nói chân lý: "Phí cái công này làm gì, dù sao cũng phải chết, không bằng đồng quy vu tận."
Ngân Tô nhíu mày: "Đồng quy vu tận là điều ngài Lindsay thường nói sao?"
Lindsay là tên của Oán phụ.
Lindsay đột nhiên chỉ vào Ngân Tô, giận dữ chỉ lên trời mà rống lên một câu: "Đồ dị tộc đáng chết, đừng hòng nô dịch chúng ta! Các ngươi đám đồ không có cốt khí này!!"
Ngân Tô phụt cười, trêu cho Lindsay càng phát tức giận, "Hôm nay ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Lindsay trực tiếp nhảy lên mặt bàn, đưa tay đi bắt cửa của Ngân Tô.
Vưu Lợi vốn ngồi bên cạnh Ngân Tô, lúc này xoay người một cái, trực tiếp nhảy lên ghế sofa, cách xa chiến trường.
Hách Lâm đã hiểu được uy lực của nội quy nhà máy từ chỗ Makino, muốn kéo Lindsay lại, nhưng lúc này đã không kịp.
Nàng thấy vị Tô xưởng trưởng kia ngậm lấy nụ cười, đổi một tư thế ngồi càng nhàn nhã hơn.
Còn tay của Lindsay dừng lại ở vị trí cách nàng một chưởng rộng.
Hắn đè lại tay mình, đột nhiên từ trên mặt bàn ngã xuống, ôm lấy cánh tay rên rỉ.
Ngân Tô khẽ nâng cằm, lời nói lạnh băng: "Ngài Lindsay làm mẫu cho các ngươi thấy hạ tràng của việc hạ phạm thượng, là một người chồng tốt người cha tốt."
Hách Lâm hình như hơi đau đầu, đỡ Lindsay dậy, an ủi người chồng đang thống khổ lại tức giận, bảo Shelley đưa Lindsay đi rửa bát.
Shelley nửa kéo nửa lôi, lôi Oán phụ nóng nảy vào phòng bếp.
Ngân Tô lộ vẻ đồng tình: "Ngươi cũng vất vả rồi, cáng đáng một gia đình như thế này."
Người chồng bị bệnh, con trai cả bỏ trốn, con gái thứ hai nóng nảy, ái nữ phản loạn, gia đình tan vỡ.
Hách Lâm: ". . ."
Ngân Tô cảm thán: "Khó trách sư huynh nói gia đình các ngươi đều là quái tài, sư huynh quả nhiên không lừa ta."
Hách Lâm có lẽ đã quen, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Tô xưởng trưởng muốn cứu thế giới của ngươi?"
Ngân Tô không trả lời câu hỏi này của Hách Lâm, thu lại nụ cười khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta, đừng nói dối ta, nói dối xưởng trưởng là một việc rất nghiêm trọng."
". . ."
Hách Lâm không đoán được mục đích của Ngân Tô, dị tộc này trông không giống người chính nghĩa gì cả.
Nàng không giống muốn cứu vớt thế giới, ngược lại càng giống muốn hủy diệt thế giới.
Thế nhưng nàng hiện tại thân bất do kỷ.
"Thánh di tích. . ." Hách Lâm chậm rãi mở miệng: "Được hình thành từ di vật và dị năng giả kết hợp lại."
Ngân Tô nhíu mày: "Kết hợp?"
Hách Lâm: "Nói cách khác, dị năng giả hiến tế chính mình cho di vật."
Ngân Tô cảm thấy nặng nề: "Vậy mỗi thánh di tích ở mỗi khu vực đều được hình thành từ một di vật và một người có năng lực đặc biệt sao?"
Hách Lâm lắc đầu: "Di vật chỉ có một loại, nhưng dị năng giả thì không chỉ... rất nhiều, cần rất nhiều dị năng giả đồng tâm hiệp lực mới được."
Im lặng ——
Phòng ăn phút chốc an tĩnh lại, chỉ có bên phòng bếp thỉnh thoảng phát ra tiếng Oán phụ ném bát và tiếng Shelley nhỏ nhẹ nhắc nhở hắn đừng làm vỡ bát.
"À. . ."
Khi Hách Lâm đã hơi chịu không nổi sự im lặng này, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ từ phía đối diện.
Hách Lâm chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Nàng không biết vị lão bản mới này đang cười gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Ngân Tô dùng đầu ngón tay gõ xuống bàn, "Ta đột nhiên cảm thấy ngài Lindsay nói rất có lý, không bằng cùng nhau hủy diệt đi."
Hách Lâm: ". . ." Sao?
Vưu Lợi: "??????"
Hai mẹ con nhìn nhau, nhìn thấy sự hoang mang và kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lão bản mới sao lại cùng lão phụ thân đồng cảm a!!
Cái hủy diệt này là hủy diệt ở đâu? Có phải cùng với thế giới này của họ không?!
Tâm trạng của Ngân Tô không được tốt lắm.
Còn tưởng có cách nào che đậy trò chơi.
Không ngờ là lấy mạng người xây nên bức tường cao, dùng một nhóm người chết, đổi lấy một nhóm người sống.
Đương nhiên, lấy ít đổi nhiều, cái mua bán này là có lời.
Ngân Tô thở dài: "Xem ra chúng ta chỉ có một con đường có thể đi."
"???"
Đường gì?
Ngân Tô không có ý giải thích, bắt đầu phân phó nhiệm vụ cho họ: "Các ngươi mau chóng nắm quyền kiểm soát nhà Noah, mặt khác giúp ta đăng ký địa chỉ ID thân phận ở khu Phù Tang, sắp xếp cho Lã Trăn một chức vụ mới, mặt khác đi khu Hắc Huỳnh điều mấy người tới..."
Tô xưởng trưởng liên tiếp đưa ra một loạt nhiệm vụ.
Hách Lâm và Vưu Lợi nghe đến ngây người.
Ngân Tô khẽ gõ mặt bàn, "Đừng ngây ra đó, các công nhân viên thân mến của ta, bắt tay vào làm việc đi, tranh thủ sớm ngày đưa nhà máy phát dương quang đại!"
". . ."
Làm việc gì?
Nắm quyền kiểm soát nhà Noah?
Không phải, họ làm sao mà nắm quyền kiểm soát nhà Noah được?!
Không thể thật sự đơn giản thô bạo giết hết chứ?..
Đề xuất Voz: Vị tình đầu