- P hả, bạn học lớp nào?
- 11A2
- Hơn đằng này 1 tuổi rồi , chị nhỉ ?
Nhỏ khẽ gật đầu rồi tôi nói tiếp :
- Mà sao lại biết em bị đánh mà đưa vào đây ?
- Ch..ị chị nhà chị ở gần đấy mà . - chắc chưa quen cách gọi
- Hahaha ấp úng kìa
Tôi phá lên cười , khuôn mặt P đã đỏ như quả ớt . Nhưng quái , tại sao bọn kia đánh tôi , tôi có biết bọn nó là đứa éo nào đâu chứ . Thôi đúng rồi , thằng tóc đỏ nói " Cmm mày đánh em tao xong chạy à ". Chà , vậy là thằng chó kia nó gọi người đập tôi rồi .
- Mà chuyện ở căn tin là như nào ?
- Nó giúp đỡ tao , đối xử tốt với tao , nói yêu tao , ở bên tao lúc buồn rồi cuối cùng bảo chán tao , đi với con khác -xưng tao luôn , sợ rồi đấy
- Ơ ...
Vừa nói xong P gục đầu vào ngực tôi khóc , ôi . Cảm giác như nào nhỉ , 1 từ thôi ,SƯỚNGGGGG . Vừa khóc vừa nói :
- Ưng chị ẫn yêu an ấy ( Nhưng chị vẫn yêu anh ấy)
- Đồ điên - tôi đốp luôn - bao giờ em được ra viện ?
- Ở yên đây , rách trán khâu 3 mũi kìa ( trán em bây h có vết sẹo như giang hồ ý
)
- clm
Rồi tôi nằm xuống nghỉ ngơi , P cũng về . Bây giờ phải làm sao , thằng kia đánh lần 1 thì không có gì đảm bảo nó sẽ không đánh lần 2 . Ôi , mới vào Sài Gòn đã vướng ngay cái đống rắc rối , thôi đi ngủ .
----Hôm sau ----
Tôi chợt thức dậy vì nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa , thì ra là bọn cùng lớp . Bọn nó vào thì cũng hỏi thăm như bình thường , riêng thằng B ( 1 trong 4 thằng bạn thân của tôi : T , N , H ,B ) thì hùng hổ nói :
- Mày bị làm sao đây , ai làm gì mày , tao ch*m chết m* nó ? - Nói xong nó bị thầy xách tai ra ngoài
- Bị bò húc à - thằng H nói , chẳng là hôm trước tôi chém gió với bọn nó là quê tôi có người bị bò húc thủng ruột .
- Húc gì , ngã xe ý mà
- dcmm đừng có dối , ngã xe đéo bao h như này - nói xong nó cũng bị thầy đuổi ra ngoài
Thầy tôi bảo : Mà bố mẹ em đâu ? ( thực sự lúc thầy hỏi câu này tôi buồn lắm )
- à , mẹ em đi mua ít đồ rồi ạ
- uh , thôi lớp mình giải tán nhé , cho bạn còn nghỉ
Cả lớp về rồi tôi mới sực nhớ , cho tay vào túi quần . Ôi , 200k với cái nokia đã biến mất tăm , chắc bọn kia lấy luôn rồi , còn tiền viện phí nữa. Đau đầu quá mà . Từ đâu ra P bước vào :
- Có sao không , bớt đau chưa ?
- ĐÓI - tôi hét lên , làm mấy cô y ta bên ngoài cứ nhìn chằm chằm
- Đây , ăn phở nhé .
- Đút ăn ( tính ra lúc ấy mình như trẻ em ý nhể )
- Tự đi mà ăn nhé , chị có việc bận , viện phí cũng đóng rồi đấy
Cuối cùng nỗi lo viện phí đã được giải tỏa , nhưng khi P đi tôi lại thoáng buồn , cảm giác này là sao đây ?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thời học sinh đáng nhớ
alex phạm
Trả lời3 năm trước
Hi