Tấm vé máy bay mà chị mua cho nó được cất kĩ ở trong ngăn kéo tủ.. Suốt 1 tuần sau đó nó cũng chẳng mở ra để xem xét.. Bởi vì khi cầm lấy, nhìn lướt qua, đặt xuống, nó đã biết ngày giờ bay. Đó là ngày mà Linh lấy chồng, trùng khớp với thông tin ở trên tấm thiệp cưới ấy..
Trong nó luôn có 1 chút hi vọng nào đó từ lời nói của chị, hi vọng ấy nhen nhóm nhưng yếu ớt.. Phần trăm cơ hội có là không thể, nhưng nó vẫn muốn hi vọng..
Nhưng không, tấm vé máy bay ấy không phải là để nó có thể níu kéo em trở về bên nó, mà chỉ đơn giản rằng, nó có thể đến và chúc phúc cho em..
Nó không muốn mình xuất hiện ở đấy, cái tôi của nó đã từ chối, và trái tim của nó cũng không muốn tiếp nhận bất cứ thông tin gì về em nữa cả.. Có lẽ nó sẽ phải bận rộn như nó đã từng, chỉ để quên đi những suy nghĩ đau đớn đang dần bủa vây đến nghẹt thở..
Văng vẳng đâu đó vẫn là vài dòng tản văn như ngàn mũi dao hướng vào nó lúc này..
“Ngày một người nào đó trên thế giới này kết hôn, có một người từ chối thức dậy lúc bình minh”
Và quyết định của nó, vẫn giữ nguyên như vậy.. Nó không đi và cũng không muốn thức dậy vào ngày hôm đấy..
…
Một tuần trôi qua cũng chẳng khá hơn là bao, nó cố ép mình phải bận rộn nhưng công việc thì vào form rồi nên lại khá rảnh rỗi.. Nó thì khó chịu kiểu đó nên trở nên cộc cằn, khó tính.. Có lẽ do sự tác động của việc Linh sắp lấy chồng khiến nó đã trở nên như vậy.. Càng gần đến ngày tổ chức hôn lễ, nó càng thấy bản thân mình không ổn..
Có một chuyện rất bé như việc Linh Anh đọc sai tông bài đọc, và vấn đề về bản quyền nhạc nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần nhưng kênh vẫn bị ăn gậy.. Ngày hôm ấy nó dường như phát điên với những cấp dưới của mình.. Bấm số và gọi Linh Anh xuống phòng làm việc, một lúc sau thì đã thấy nhỏ tung tăng cười đùa bên ngoài rồi mới vào phòng nó gõ cửa..
-Vào đi.. - Nó nói bằng giọng lạnh tanh..
-Em đây, em đây, anh gọi gì em thế?
Có vẻ Linh Anh vẫn chưa nhận ra rằng sẽ phải hứng cơn thịnh nộ này từ nó nên vẫn khá nhỉ nhảnh cười đùa, còn nó thì sau khi thấy vậy lại càng điên tiết hơn.. Liền cần tập bài đọc trên bàn đã đánh dấu vài chỗ bằng bút đỏ.. Ném xuống đất trước sự ngỡ ngàng của Linh Anh..
-Ơ..
-Xem đi, đã dạy bao nhiêu lần về cái tông đọc này rồi? Tin giải trí nhưng vẫn đọc kiểu thời sự, tin xúc động vẫn có chút đọc cợt nhả trong đó là sao? Đm anh phải nói bao nhiêu lần thì mày mới thủng cái lỗ tai ra hả?
-Ơ em.. - Linh Anh có vẻ bẽ bàng trước thái độ của nó, ánh mắt mở tròn to đan xen sự sợ hãi..
-Ơ a cái đéo gì? Có làm việc cẩn thận hay không để tao kí đơn 1 lần cho nghỉ luôn? Hay dẹp mẹ hết đi nhé..
Nó mắng xa xả còn Linh Anh chỉ biết cúi mặt chịu trận.. Trước mặt nó là một cô gái tội nghiệp lại đang gánh chịu những sự mắng nhiếc, sỉ nhục trong khi chẳng làm gì sai để phải chịu đựng những thứ đó cả..
Cửa phòng mở ra, Duy thấy có to tiếng nên vào phòng để xem xét, bên ngoài 2 dãy nhân viên cũng đứng cả dậy để hóng vào bên trong, ai cũng mở tròn mắt ngạc nhiên rồi xì xầm hỏi lẫn nhau.. Bởi vì làm việc chung đã 3 4 tháng, chưa một lần nào nó trở nên như vậy..
-Duy, mày về làm ngay cho anh 1 cái tường trình về vụ việc tại sao kênh lại bị ăn gậy? Kênh sắp 1tr Sub rồi, 3 cái lệnh bài miễn tử thì đã dùng hết 2 cái.. Chúng mày có làm việc được không? Hay tao báo lên giám đốc, giải tán luôn cái phòng Media này nhé? Tao cũng nghỉ luôn, khỏi làm cái gì nữa..
Nó phát tiết ra đến mức Linh Anh phải ngồi sụp xuống rồi bịt tai lại khóc nức nở.. Nhưng nó không để tâm cho lắm, chỉ với lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi đi thẳng ra cửa.. Nhân viên bên ngoài thấy nó ra cũng ngồi xuống cả hết, im lặng thở đều khiến cho căn phòng thực sự ngột ngạt..
Nó chọn 1 quán cafe gần công ty để ngồi.. Trời đang mưa khá nặng hạt nhưng nó vẫn cố đi mà không cần ô.. Đầu tóc, quần áo của nó dính nước mưa ướt hết nhưng nó mặc kệ.. Gọi 1 ly nâu đá theo sở thích, nó uống một lèo hết cửa cốc, bởi như vậy nó mới bình tĩnh đi được..
Trời nổi sấm vang rền cả một vùng, cơn mưa rào càng lúc càng nặng hạt hơn.. Nó đã bình tĩnh sau nửa tiếng ngồi ngắm cơn mưa trắng xóa ở trước mặt.. Bỗng thấy bản thân mình thật tệ, chỉ vì tâm trạng không tốt mà lại đổ lên đầu những người không có liên quan, không làm gì ảnh hưởng đến nó cả..
Nhớ đến hình ảnh Linh Anh ngồi sụp xuống khóc, nó lại rút điện thoại ra rồi hí húi nhắn tin cho nhỏ..
-Anh xin lỗi..
Nhưng nó lại chẳng dám bấm gửi đi, cứ viết lại xóa.. Không hiểu tâm trạng của nó lúc đó như thế nào, một chút nó cũng không thể hiểu được mình..
Bỗng nhiên nó nhận được tin nhắn imess hiện lên.. Là Linh Anh nhắn cho nó trước..
-Anh đang ở đâu? Em biết tâm trạng của anh đang gặp vấn đề, em gặp anh được không? Có gì cứ nói với em..
-Anh đang ngồi cafe ở gần công ty.. Thôi được rồi, em cứ tập trung làm việc đi..
-Vâng
-Linh Anh này..
-Dạ..
-Anh xin lỗi nếu như lúc nãy đã làm em sợ..
-Không sao đâu ạ, anh không phải là người như thế, có lẽ có chuyện gì đó khiến anh trở nên như vậy.. Đến khi quá tải sẽ phải bộc lộ ra thôi.. Nếu như cần người chia sẻ, anh cứ gọi cho em nhé..
-Ừ được rồi.. Anh xin lỗi nhé..
-Dạ vâng..
-Mà này..
-Dạ..
Nó đang định nhắn tiếp thì Linh Anh đã trả lời tin nhắn trước nó..
-Em biết, em đồng ý, đợi em xong việc rồi mình đi uống một chút nhé..
-Sao em biết anh định rủ em đi uống rượu..
-Linh cảm của em vậy thôi..
-Ừ anh không lên phòng nữa, anh ngồi dưới này đợi em..
-Vâng, ngớt mưa thì em xuống..
Nó ấn tắt máy, trời vẫn mưa xối xả, mưa như muốn gột rửa hết những phiền muộn của nó lúc này..
Tối ấy nó đi uống rượu với Linh Anh, ăn lẩu nướng ở quán Deli trên đường Nguyễn Văn Lộc đối diện cổng Học Viện An Ninh.. Nó không nhắc đến chuyện mà nó đang gặp phải, cũng không kể thêm bất kì một chuyện gì liên quan đến tình cảm.. Nó chỉ nghe câu chuyện của Linh Anh rồi trò chuyện như 2 người bạn.. Linh Anh hiểu rằng nó không muốn chia sẻ quá kĩ, chỉ dặn dò nó rằng cuộc đời này có nhân rồi mới có quả, phải có chuyện xảy ra thì cuộc đời mới tiếp diễn những chuyện phía sau.. Chuyện mà mình vừa gặp phải, chưa chắc đã tốt mà cũng chưa chắc đã là không tốt..
Hôm ấy gần 11h đêm nó mới về với bộ dạng say xỉn.. Vừa mới quăng chiếc balo lên bàn, nó nằm phịch xuống giường vắt tay lên trán suy nghĩ.. Càng suy nghĩ thì nó càng tỉnh rượu, bỗng có tiếng cạch cửa phòng bên, có vẻ như Ngân hôm nay ở nhà.. Một cảm giác thật lạ ập tới, vì gần 1 tháng nay, nó đã không gặp em..
Tiếng gõ cửa vang lên, nó bật dậy rồi mở cửa phòng.. Ngân đang mặc một bộ đồ ngủ pijama ở nhà, thấy nó liền nở một nụ cười buồn.. Trên tay còn đang vác chiếc laptop.. Không đợi nó mở lời, em đã lách qua cửa rồi bước vào bên trong..
-Sao đấy? Đi đâu mà cả tháng nay mới thấy mặt..
-À em bận công việc ở Spa nên ăn ngủ nghỉ ở đó luôn, sáng mới về mà giờ đó anh đi làm rồi nên không gặp là phải..
-Ừ, tối ăn gì chưa? - Nó bất ngờ vì Ngân đã đổi xưng hô với nó..
-Em ăn rồi.. Anh mới đi uống rượu về à?
-Ừ vừa uống một chút, thế sang đây làm gì?
-Em có quà định tặng cho anh..
-Quà gì? Ngày gì mà tặng quà?
Nó nheo mắt vì chưa hiểu Ngân đang định làm trò gì nữa..
-Quà thì nhiều lắm nhưng đợi qua thời gian này thì anh sẽ biết thôi.. À em để laptop ở đây.. Cũng đã mở sẵn tab.. Anh xem nhé..
-Nhưng mà xem cái gì?
Chưa kịp hỏi thì Ngân đã bước qua người nó rồi đi ra ngoài, đến cửa thì quay ra rồi nhìn nó cười buồn..
-Anh cứ xem đi rồi quyết định xem sáng sớm mai có nên vào trong đó hay không? Đây là cô Thu nhờ em làm.. Có gì thì anh cứ hỏi cô Thu nhé.. Cô còn bảo anh là cô đợi anh ở trong ấy.. Em chuyển lời nguyên văn thôi..
Nói rồi Ngân mở cửa phòng và bước vào.. Tiếng đóng cửa nhẹ nhưng không khỏi toát ra vẻ lạnh lùng hiếm có từ em.. Bỗng nó thấy như vừa gặp một con người khác, khác hoàn toàn với Ngân nghịch ngợm cá tính trước đây..
Nó tiến lại chiếc laptop, trên đó là tab mở Youtube, bộ phim có tên Hôn lễ của em..
Nó ngồi đó xem hết bộ phim ấy, 1 tiếng 54 phút không quá dài cũng không ngắn, đủ để màn hình laptop phải liên tục nhòe đi giữa 2 hàng nước mắt..
Nó khóc nhiều quá, lần đầu tiên trong đời nó lại khóc một cách ngon nghẻ như vậy, có lẽ là tác động từ men rượu, cũng có thể bộ phim ấy quá cảm xúc.. Và cũng do rằng nó thấy hình ảnh của mình ở trong đó, thanh xuân, tuổi trẻ của nhân vật Châu Tiêu Tề..
Gần 3h sáng, nó ngồi thu lu một góc trên giường để suy nghĩ, từng điếu thuốc cứ dập rồi lại châm, căn phòng kín chỉ toàn khói thuốc và những điều tồi tệ..
5h sáng, nó đã đưa ra quyết định của nó.. Bật điện, kéo nhẹ cánh tủ quần áo, nó lựa chọn cho mình một bộ lịch sự nhất.. Nó muốn vào để gặp em, có lẽ cũng là lần cuối cùng nó cho phép mình được yêu em..
6h30 sáng, chuyến bay khởi hành.. Lại một lần nữa đặt chân vào mảnh đất ấy.. Nó đã nghĩ khác cơ, nghĩ rằng lần tới khi nó trở lại, phải là một buổi ra mắt trên tư cách là người yêu của em.. Rồi sẽ đặt vấn đề và hỏi cưới em một cách đàng hoàng nhất..
Nhưng 1 giờ trên máy bay giờ đây, chỉ là tư cách của một “khách mời”.
7h30 sáng máy bay hạ cánh, nó không có đồ đạc nhiều nên chỉ cần làm thủ tục nhanh chóng và bắt 1 chiếc taxi.. Nó biết nhà em, bởi trước đây nó đã từng đưa em về một lần rồi..
Chiếc taxi đỗ cách đó không xa, nó xuống và nhìn vào trong.. Chiếc rạp cưới được dựng rất đẹp, tông màu trắng tinh, không phải màu sữa hay bất kì màu gì khác cả..
Một màu trắng của những cánh hoa Quỳnh tinh khôi..
Chị đang đứng ở cửa, liếc mắt thấy nó liền chạy ra ngay lập tức.. Đôi mắt đỏ hoe cười rạng rỡ khi thấy nó bất ngờ đứng ở đây..
-Sao vào không gọi cho em, anh bay theo vé em đặt à? Em cứ tưởng anh không vào chứ.. Chẳng thấy đả động gì đến em cả..
-Ừ, thì vé mua giờ nào thì bay giờ đấy chứ.. Mà em vào đây từ lúc nào?
-Em vào mấy hôm rồi, tiện vào du lịch luôn.. Chồng em đang ở khách sạn vì qua uống với anh Cường, anh Nhật say quá..
-Ừ lát thì anh gặp anh Quân sau.. Mà này, em bảo Ngân cho anh xem bộ phim ấy à?
-Phim nào ạ? - Chị ngạc nhiên..
Bỗng nó thấy khó hiểu khi bộ dạng của chị như vậy, liền ậm ừ cho qua chuyện..
-Anh muốn gặp Linh.. Đưa anh lên gặp nhé..
-Vâng, Linh chắc giờ trang điểm xong rồi.. Anh lên phòng Linh ấy, để em dẫn anh lên..
-Ừ đi thôi..
Bỗng chị nắm lấy tay nó, rồi nhìn nó một hồi lâu, sau đó thì đưa tay lên chỉnh lại cổ áo cho nó..
-Hôm nay là ngày trọng đại của một đời người.. Nghe em, để lại tất cả phía sau, đáp lại sự tử tế của Linh trong ngần ấy năm một cách trưởng thành anh nhé.. Như anh đã là anh của những tháng năm trôi rèn..
-Yên tâm nhé.. Hoài Thu.. - Nó gật đầu rồi cười buồn..
Chị dẫn nó vào nhà, anh Cường, anh Nhật đang ngồi ở ghế uống trà nước cùng mấy cô bác anh chị.. Thấy nó thì anh Nhật ngờ ngợ còn anh Cường sững người một lát.. Nó nhìn lại, gật đầu nhẹ với anh như muốn ra hiệu rằng nó không muốn làm tâm điểm chú ý lúc này.. Anh Cường thấy vậy, đôi mắt chợt đượm buồn lại ngay sau khi nụ cười vừa tắt, gật đầu với nó..
Lên đến phòng em, 12 năm là một quãng đường dài mà bây giờ nó mới được tận mắt trông thấy căn phòng ấy, cũng đơn sơ giản dị với màu sơn trắng đặc trưng.. Đồ đạc trong phòng cũng bình thường không có gì nổi bật chứng tỏ rằng em không thường xuyên về đây.. Trong phòng có Trinh béo và Hằng, 2 người bạn thân nhất của em từ thời còn chung lớp cấp 3 đến tận bây giờ..
-Linh à, em xem ai đến này..
Em vẫn đang cười tươi trò chuyện cùng hội Trinh béo, quay ra nhìn về phía cửa rồi bỗng tắt nụ cười.. Ánh mắt dần đỏ ngầu lên khi trông thấy nó.. Trinh béo, Hằng và chị đều biết ý, nháy nhau đi xuống tầng để chuẩn bị, dành cho nó những thời gian ít ỏi cuối cùng..
Nó không đóng cửa vì như thế rất không tế nhị, chỉ nhìn Linh một lượt trong bộ váy cưới đính đá lấp lánh.. Trên đầu còn đeo một chiếc vương miện nhỏ và một mảnh vải trong suốt phụ kiện..
Ngày trọng đại nhất trong một đời người, em như biến thành một nàng công chúa trong truyện cổ tích..
Nó nở một nụ cười thật tươi để có thể áp chế được cảm xúc của nó bây giờ.. Nhưng sâu thẳm bên trong, trái tim của nó như vỡ vụn ra từng mảnh..
-Em thật xinh đẹp..
-Anh đến rồi à? Sao không gọi cho em..
-Ừ anh mới xong việc nên sáng sớm mới bay vào đây được.. Thế nào, cảm giác này ra sao?
-Cũng bình thường á, có chút hồi hộp, có chút lo lắng, và cũng có chút buồn, thất vọng.. Bởi vì..
Nó lắc đầu rồi ngắt lời của Linh.. Có vẻ như trong ngày hôm nay, nó không muốn cả 2 phải rối bời về quá khứ.. Nó gặp em lúc này, đã là một điều cấm kỵ mà tất cả những người đã cũ không được phép làm.. Dù chỉ một lần duy nhất..
-Thôi ngay nha, còn có 1 tiếng nữa thôi là đến giờ phút trọng đại rồi, không nhắc đến những gì đã qua nhé.. Hôm nay, trông em như công chúa vậy.. Thật xinh đẹp rạng ngời..
-Công chúa Diệu Linh sao?
Linh nhìn nó rất lâu, đôi mắt đang đeo len màu xanh dương ấy càng hiện rõ ra hơn bởi màu đỏ ngầu xung quanh.. Nó gật đầu.
-Đúng vậy, bây giờ mới chính thức là công chúa Diệu Linh này..
Từng giọt nước mắt rơi xuống, Linh vừa đưa tay lên vừa gạt đi, sụt xịt vài cái rồi lại mỉm cười.. Nhưng có lẽ vì quá xúc động, em đã không thể nén được cảm xúc của mình.. Rồi lại ôm miệng cứ thế bật khóc.. Không gian trong căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng, ngột ngạt đến khó thở..
-Diệu Linh này.. à không Linh Mèo..
Nghe thấy nó nói vậy, chợt em lại bật cười trở lại, vừa khóc lại cười, giống như một đứa trẻ ngây thơ vừa được dỗ dành..
-Bao nhiêu năm rồi nhỉ, anh mới lại gọi em như thế?
-12 năm, chính xác là 12 năm rồi..
-Em tưởng anh đã quên biệt danh ấy của em chứ.. 12 năm, thời gian trôi thật nhanh anh nhỉ.. Chớp mắt đã hơn 1 thập kỷ rồi ấy.. Vậy mà em cứ ngỡ rằng mọi chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua..
-Đúng vậy..
Nó cười rồi lấy một chiếc khăn giấy trên bàn rồi đưa cho em, sau đó hất hàm..
-Em muốn trang điểm lại sao?
-Vâng, em xin.. Anh ngồi xuống đi..
Linh đón lấy khăn giấy mà nó đưa, lau vội nước mắt, còn nó thì kéo chiếc ghế cạnh đó ra, ngồi xuống rồi cứ thế ngắm em.. Vài phút thôi, cũng là vài phút cuối cùng trong cuộc đời này nó có thể ngắm em xinh đẹp một cách tự nhiên như vậy.. Sợ sau này, mãi mãi nó chẳng thể có thêm 1 cơ hội nào nữa..
-Có vài câu, anh muốn nói với em.. Em có muốn nghe không?
-Em cũng có vài câu muốn nói với anh.. Hay để cho em nói trước nhé, được không?
-Đến cuối cùng em vẫn muốn mình là người chủ động à?
-Vâng..
-Nhưng lần này để anh nói trước, cho anh được chủ động với em 1 lần.. Có vài điều anh đã giấu trong lòng, không thể nói cho em, dự định sẽ nói với em nếu chúng ta về chung một nhà.. Nhưng chắc có lẽ lần này sẽ phải nói rồi..
…
-Tối hôm qua, anh đã xem một bộ phim, có tên là Hôn lễ của em, và bộ phim ấy thật giống với hoàn cảnh của chúng ta.. Chính nó đã giúp anh có can đảm để bay vào đây với em.. Gặp em lần cuối cùng..
…
-Diệu Linh à, gặp được em, yêu em, ở bên em là một điều may mắn trên đời với anh.. Không thể phủ nhận rằng sự trưởng thành của anh bây giờ, cũng là do một tay em rèn dũa, nắn nót.. Thanh xuân của anh, có rất nhiều thời gian dành cho những mối tình khác, hạnh phúc, đau đớn đều trải qua đầy đủ.. Có lẽ đây cũng là cái giá cuối cùng mà một kẻ đào hoa, đa tình, khốn kiếp như anh phải nhận lấy.. Điều mà anh hối tiếc nhất trong cuộc đời này, không phải là đánh mất em, mà bởi vì anh đã không yêu một cách trọn vẹn, tử tế khi chúng ta thuộc về nhau.. Nhưng tình yêu anh dành cho em, tất cả đều là sự chân thành, xuất phát từ trái tim, chứ không phải là vì thương hại..
-Đây là câu trả lời mà em luôn tìm kiếm.. Nhưng thật sự nó lại đến quá muộn.. Nam à..
Nó đứng lên, thở dài rồi cười mỉm giữa 2 dòng nước mắt đã chảy từ lúc nào, chìa bàn tay ra trước mặt em..
-Những lời mà em muốn nói, anh sẽ không đủ can đảm để nghe.. Vũ Diệu Linh, chúc mừng em nhé.. Cảm ơn em, cô gái đã dành cả thanh xuân để ở bên anh.. Chỉ tiếc rằng kết quả không được như chúng ta mong muốn.. Nhưng dù thế nào, đó cũng là hạnh phúc của anh, của em và cả của chồng em nữa.. Được em yêu suốt 12 năm qua.. Là một điều may mắn và hạnh phúc đối với anh rồi..
Linh cũng đưa tay ra bắt tay, cái bắt tay đó như một lời chấm dứt mối tình mà hơn 1 thập kỷ em dành trao cho nó..
-Chặng đường sau này, hạnh phúc là điều mà em chắc chắn phải hướng tới.. Hôm nay em đã là cô dâu xinh đẹp nhất trong mắt anh.. Dù không phải là cùng anh..
-Em đồng ý.. Phải rời xa nhau bằng cách này thật sự không phải là điều em muốn.. Em xin lỗi vì đã nói dối anh, nhưng em chỉ muốn dành thời gian ít ỏi đó để yêu anh thêm một lần nữa.. Cảm ơn anh vì đã từng yêu em, coi em như một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời.. Đã đến lúc em phải rời đi rồi, lời cuối cùng em muốn nói với anh.. Bộ phim mà anh vừa kể, em cũng rất thích một câu nói..
“Cuộc đời này sẽ gặp rất nhiều người, nhưng mối tình đầu lại chỉ có một mà thôi”
…
Tiếng nhạc nổi lên, nó biết rằng xe dâu đã đến, chị cũng chạy lên để thông báo rằng chuẩn bị rước dâu.. Nó buông tay em ra, nhìn dáng vẻ của em một lần nữa, dáng vẻ đi đến hạnh phúc của em.. Sau đó thì quay người bước ra ngoài.. Linh chợt lên tiếng gọi nó..
-Anh có thể đến lễ cưới của em được không?
Nó không trả lời, chỉ lặng lẽ bước xuống cầu thang.. Cố gắng cúi mặt rồi bước thật nhanh qua Khánh, đang nở một nụ cười thật hạnh phúc, mắt hướng lên trên phòng của Linh để chờ đợi một điều gì đó..
Đi qua chỗ hòm để phong bì, nó mở túi ra rồi lấy 1 chiếc phong bì và thả vào đó.. Trong đó là 13332k mà nó đã chuẩn bị sẵn.. Ý nghĩa của chiếc phong bì đó, khi em mở ra, có lẽ em sẽ hiểu..
Nó đứng cách đó một đoạn, chị cũng đi ra ngó nghiêng rồi chạy đến đứng cùng.. Nhưng chị không lên tiếng, bởi vì nó còn đang bận quan sát phía bên trong..
Một lúc sau, cô dâu và chú rể bước ra ngoài trong sự hân hoan, vỗ tay của anh chị em họ hàng 2 bên.. Em cũng cười rạng rỡ trong ngày hạnh phúc của mình rồi cũng ngồi trên chiếc xe dâu sang trọng..
Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Diệu Linh, nó bất giác nở nụ cười, rồi vỗ tay chúc mừng theo 2 hàng nước mắt…
Vậy là, chúng ta của sau này, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là không cùng nhau mà thôi...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Trùng Tang Thất Xác
Nguyen Hai Anh
Trả lời5 tháng trước
vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ
Msi Mainboard
5 tháng trước
Lấy Ngân bác ơi :)
Bruh
4 tháng trước
tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?
Gangv
4 tháng trước
@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số
satnat123 [Chủ nhà]
Trả lời6 tháng trước
Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..
Nang2007
Trả lời6 tháng trước
Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN
Nang2007
6 tháng trước
Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với
Nang2007
6 tháng trước
Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi
Trung Sen
6 tháng trước
CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự
Msi Mainboard
Trả lời9 tháng trước
bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲
mai thành
Trả lời9 tháng trước
Chap mới đi thím ơi
Hoàng Hồ Bảo
Trả lời9 tháng trước
Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ