Logo
Trang chủ
Phần 3 - Chương 110
Phần 3: Mưa Mùa Thu và Em

Phần 3 - Chương 110

Đọc to

-------------------------------------------------------------------------Ngày hôm ấy Đà Nẵng đổ cơn mưa rào, một cơn mưa đầu hạ mà ông trời mang đến để giúp nó gột rửa đi tất cả những kí ức đã quá cũ kĩ.. Ngồi ở hàng ghế chờ, nhìn từng hạt mưa lắc lư theo cơn gió thổi tạt trên khoảng không xám xịt ấy, nó hồi tưởng lại về tất cả những chuyện đã qua.. Quãng đường tuổi trẻ của nó có quá nhiều thăng trầm, mỗi biến cố, chia ly, đau đớn đều như một nấc thang mờ ảo, nó chẳng biết phía trước đang có điều gì chờ đợi nó, nhưng khi đã hiện ra thì không thể không bước tiếp, ngoảnh đầu lại cũng chỉ toàn là mệt mỏi..

Có lẽ con người của nó đã quá dạn dày để phải đối mặt với những thứ bạc nhược của cuộc đời.. Vậy nên trong tâm nó cảm thấy thản nhiên lắm, giống như việc nó chắc chắn rằng bản thân mình sẽ phải chịu những chuyện như thế này.. Chẳng có chút suy nghĩ tiêu cực nào cả, ngược lại, còn tích cực..

Người con gái cuối cùng đi cùng nó trên quãng đường thanh xuân, ngày hôm nay đã có hạnh phúc cho riêng mình.. Không có gì để ngụy biện về quyết định ấy, bởi đời có chữ “Nếu” thì cũng sinh ra chữ “Nhưng” đi cùng.. Cũng giống như chữ “Duyên” phải đi kèm với chữ “Phận” mới trở nên hạnh phúc.. Còn có duyên không phận, khác gì nước chảy bèo trôi.. Không có đích đến, thì gió từ phương nào cũng là ngược chiều..

-Nam.. Nam..

Chị lay lay tay khiến nó bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ đang chạy trong đầu, ngước lên đã thấy chị cầm trên tay tấm vé máy bay, quơ quơ trước mặt..

-Ơi.. Anh đây..

-Anh buồn hả, trông như người mất hồn thế..

-À không, đang có chút suy nghĩ thôi.. Thế mua được vé cho anh chưa?

-Em mua rồi, lát nữa thì có loa thông báo, anh vào checkin rồi về luôn..

-Để anh vào checkin luôn cho, đưa anh xem nào..

Nó đưa tay ra tính cầm tấm vé đang ở trên tay chị.. Nhưng chị lại rụt tay lại, cho ra đằng sau rồi lắc đầu..

-Không, vào trong sảnh chờ bay sớm làm gì, ngồi đây nói chuyện với em đã..

-Em không về đám cưới sao?

-Em không, em ở đây với anh..

-Ô thế không trao quà cho Linh à?

-Em trao hôm qua rồi, cũng là thủ tục thôi mà, chỉ là cưới em, anh và Linh cũng lên trao quà cho em, thì lần này cưới Linh em phải trả lại cho đúng lễ phép.. Chứ bình thường rườm rà làm gì đâu..

-Vậy ngồi xuống đây với anh..

Chị đưa vé cho nó rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, mở chiếc điện thoại ra rồi hí húi ấn gì đó.. Nó ngó sang thì thấy đang nhắn tin cho anh Quân.. Cũng chẳng muốn bất lịch sự đọc trộm nhòm ngó nên nó cũng mở điện thoại ra để check công việc..

Nó để im lặng nên có khá nhiều cuộc gọi nhỡ, từ bọn lớp nó như Trinh béo, cả bọn thằng Hoàng, Quân, Ơn cũng gọi.. Nó biết là lũ đấy đã biết nó bay vào đây nên gọi cho nó, thấy nó không nghe máy thì cũng nhắn tin hỏi han đang ở đâu, rồi thế nọ thế kia khuyên can này nọ.. Nó chỉ cười buồn rồi cũng chẳng gọi hay nhắn lại..

Nó và chị không nói chuyện quá nhiều đến việc hôm nay, nói đúng hơn là chị hỏi rồi nó trả lời, sau đó thì lái câu chuyện sang công việc này kia thôi.. Sự việc đã rồi, chẳng ai muốn động chạm lại, dù sao nói nhiều, nói dai cũng chẳng giải quyết được vấn đề.. Linh lên xe hoa, tạm biệt mối tình dài đằng đẵng 12 năm.. Vậy là đủ..

Máy bay cất cánh, lại câu nói ấy nhưng có vẻ như đã thành phương trình vô nghiệm..

“Một giờ trên máy bay tuy không dài, nhưng đó là tháng năm bỏ lỡ một người”

Trải qua một tuần, cuộc sống trở lại bình thường, nó cũng không còn mang quá nhiều tâm trạng để ảnh hưởng đến công việc hay sinh hoạt cá nhân nữa.. Không còn uống rượu, ngày đi làm đêm về ngủ, riêng thuốc lá ngày đốt một nhiều, phòng làm việc lúc nào cũng ngập tràn khói thuốc, cửa sổ phải mở liên tục để cho thông thoáng hơn..

Một buổi tối khi đi làm về, nó thấy trên bàn uống nước ở phòng khách có một hộp quà nhỏ.. Biết đây là đồ của Ngân nên nó cũng không động chạm vào.. Chỉ gọi ầm ĩ khắp nhà thôi, nhưng lại chẳng thấy tiếng thưa..

Tắm xong ra phòng khách để xem bóng đá, mà hộp quà cứ đặt trước mặt làm nó khó chịu.. Cảm giác tò mò dâng cao, nhưng cứ cầm lên rồi đặt xuống mà chả dám mở ra.. Nhưng cuối cùng thì nó không thắng nổi sự tò mò ấy, ngó nghiêng để chắc chắn là nhà không có ai, rồi vụng trộm mở hộp quà ấy ra..

Nó ngạc nhiên vì bên trong chẳng có cái gì cả ngoài một cái que thử thai 2 vạch đỏ chót cùng một tờ giấy có ghi đúng 3 chữ “Tính sao anh?”

Bỗng nó nhíu mày rồi lẩm bẩm..

-Ô hay cái con này, lại chơi bời gì giờ mang hậu quả rồi.. Mà sao để hớ hênh thế không sợ người khác biết à?

Nghĩ vậy nhưng nó cũng không để ý nhiều vì đó là chuyện riêng của Ngân.. Còn tác giả của cái que 2 vạch đó, nó cũng chẳng quan tâm luôn.. Dù sao bản thân cũng sai khi mang tâm thế là một kẻ xem trộm, nên nó để lại cái que vào trong hộp, nắn nót làm sao cho giống với vị trí ban đầu.. Sau đó để đúng vào vị trí cũ, coi như là mình chưa xem..

..

Hôm sau có cuộc họp lãnh đạo nên nó đi từ sớm để chuẩn bị tài liệu.. Dạo này phòng truyền thông vẫn bình bình như vậy chứ không còn tăng trưởng chóng mặt như thời kì đổi mới cách làm việc nữa.. Đúng là đổi mới thì có hiệu quả nhưng để phát huy hiệu quả ấy thì cần phải có năng lực.. Có lẽ năng lực của nó đã đạt đến giới hạn, nó nghĩ thế..

Anh Tùng vẫn khen nó trong các cuộc họp, biểu dương về thành tích đã đạt được, đối với công ty thì phòng truyền thông duy trì doanh số và hiệu suất làm việc như vậy đã là rất ổn rồi nhưng nó thì không nghĩ thế.. Nó muốn phải hơn thế, thậm chí phải vượt lên top đầu trong công ty, là phòng mang về doanh số cao nhất, đứng lên đầu lên cổ phòng kinh doanh cơ.. dẫu biết doanh số của phòng kinh doanh vẫn đang x30 lần so với phòng truyền thông..

Vì mất thời gian 1 buổi để họp nên nó phải ở lại công ty để giải quyết công việc vào buổi tối.. Thành ra tận hơn 10h đêm mới tan làm về đến nhà.. Vừa cất đôi giày thì giật thót mình khi thấy Ngân đã ngồi ở ghế, nhìn nó lạ lẫm, ánh mắt có gì tức giận lắm..

Hơi gai người một chút nhưng nó vẫn nở một nụ cười lấp liếm, rồi giơ tay lên chào..

-Hi, nay lại về nhà ngủ à?

-Anh lại đây em bảo..

Ngân nói bằng giọng lạnh tanh khiến nó phải sững người đi đôi chút.. Không phải là do giọng mà là do cách xưng hô, không hiểu sao em lại đổi xưng hô với nó nhỉ?.

-Hở gì, sao đổi xưng hô nghe lạ vậy?

-Anh ngồi xuống đây đi..

Ngân ngồi dịch vào, nó cũng để balo xuống rồi ngồi xuống bên cạnh, vẫn không biết là em đang định làm gì, nhưng có vẻ nghiêm túc lắm..

Bỗng em cầm lấy hộp quà đặt ở trên bàn rồi đưa ra trước mặt nó, hỏi…

-Anh xem hộp quà này chưa?

Câu hỏi khiến nó giật thót mình, tai với mặt đỏ lên nóng ran, còn tim đập thình thịch như sợ sệt bị bắt quả tang.. Nó lắc đầu chối luôn lập tức..

-Không, ai xem gì đâu, thấy để đó từ hôm qua thì cứ để đó thôi..

Ngân không nói gì, chỉ lặng im nhìn thẳng vào mặt nó soi xét, rồi cũng lên tiếng hỏi tiếp

-Em hỏi anh, anh đã xem hộp quà này chưa?

-Chưa mà.. - Nó nhăn mặt chống chế..

Ngân vẫn nhìn nó như vậy một lúc lâu, không khí lúc đó ngột ngạt, người nó nóng bừng lên, mà cụ thể là nóng mặt.. Có lẽ em cũng nhìn thấy mặt nó đang đỏ, chỉ thở dài rồi lấy tay mở chiếc hộp đó ra..

-Anh xem đi..

Nó cũng ngó vào xem mặc dù đã biết trong đó là cái gì, nhưng diễn thì vẫn phải diễn, để cho em biết nó là thằng tò mò xem trộm thì chẳng biết rúc mặt vào đâu nữa..

-À ừ ê cái gì đây? - Nó giả bộ ngạc nhiên..

-Que thử thai đấy?

-Biết rồi, thế 2 vạch là có thai à?

-Đúng

-Ô, thế là của em hả?

-Không của em thì của ai?

-Ô thích nhở, thế là anh sắp được ăn cỗ à?

-Là sao?

Ngân tròn mắt ra nhìn nó sau câu hỏi đó.. Thấy vậy thì nó đành cười xuề xòa trêu lại, có vẻ như nó đã diễn rất tốt, thì mới khiến em tròn mắt ra tin như vậy..

-Thế đã khoe với tác giả chưa? giấu kĩ thật đấy, cứ tẩm ngẩm tầm ngầm xong nổ bùm cái.. Ghê thật

Bỗng em nở một nụ cười nhếch mép, sau đó thì đóng nắp hộp lại, vứt trả về bàn cái bụp, lăn lóc rơi xuống bên dưới sàn.. Bình thản đứng lên mà đi vào phòng trước sự ngỡ ngàng của nó.. Ôi dở thật, tự dưng nó thấy có cảm giác có lỗi với em, nhưng cảm giác đó lạ lắm, có lẽ vì hối hận khi để sự tò mò lấn át, mở hộp quà ấy ra xem hay sao..

Vài ngày sau thì nó không thấy Ngân về nhà nữa, nó cũng không để tâm cho lắm vì có bao giờ thấy em ở nhà liên tục được 3 hôm đâu, với cả dạo nó cũng bận, đi sớm về khuya, nhà cũng chỉ là nơi để về tắm rửa, ngủ nghỉ, bán mình cho tư bản là vậy, thời gian ở công ty còn nhiều gấp chục lần thời gian ở nhà..

Cuối tháng 6 là tổng kết nửa năm cộng thêm kỉ niệm 5 năm thành lập nên công ty có tổ chức cho toàn thể anh chị em team building 2 ngày 1 đêm, địa điểm thì nó đề xuất đi Cô Tô bởi vì ít nhiều cũng có kinh nghiệm ở đó.. Anh Tùng là người đồng ý đầu tiên, mà sếp đã đồng ý rồi thì các anh chị khác cũng phải đồng ý mặc cho có thích hay không.. Nói chung là nhờ vào mối quan hệ từ lúc làm báo nên việc đặt tàu di chuyển, đặt phòng các thứ cũng không có gì đáng lo..

Nó cũng muốn xuống dưới đó, tiện đường sẽ thăm Quỳnh Anh luôn.. Cũng lâu rồi từ lần giỗ đầu nó mới xuống để thăm em, cũng phải vài tháng rồi ấy.. Đan Thư thì chắc thôi vì cũng không có thời gian nhiều..

Công ty khá là đông nên phải thuê 3 xe 45 chỗ mới đủ cho nhân sự.. Vì được đi du lịch free nên chả ai là bận cả, thấy ai cũng hào hứng, nhất là phòng nó, còn góp tiền để làm áo phòng, việc này do Yến đảm nhiệm, vừa mới thu tiền buổi trưa mà tối đã có áo luôn.. Nhanh như đi ăn cướp..

Buổi sáng sẽ tập trung hết ở công ty rồi di chuyển xuống Quảng Ninh, sau đó mới ăn sáng và tập trung thăm thú mấy địa điểm du lịch ở Hạ Long, rồi buổi trưa mới xuống Vân Đồn để lên thuyền ra đảo.. Lần này xuống Quảng Ninh, ít nhiều cũng cho nó cảm xúc khó tả..

Mọi người dừng để ăn sáng bên Bãi Cháy và đi chơi ở Sunworld theo đề xuất của nó.. Nhưng nó thì không đi vì chán chê ở đó rồi cũng chả thấy có gì thú vị, nó có việc cần làm hơn.. Vẫy 1 chiếc taxi đang đỗ gần đó, định hí húi mở cửa xe thì bỗng có người vỗ vào vai nó..

-Anh đi đâu đấy..

Nó quay lại, thì ra là Linh Anh, đang cười híp mắt lên hỏi..

-À ờ đi có việc tí, không ăn sáng à?

-Em ăn xong rồi, anh đi đâu đấy, trốn đi chơi mảnh hả?

-Không có, anh có chút việc thôi, mọi người cứ chơi đi xong lát anh về

-Việc này quan trọng và bận lắm không ạ?

-Có chứ, quan trọng chứ - Nó cười rồi đáp lại..

-Vậy cho em đi cùng với được không?

Không để nó đồng ý, Linh Anh đã chui tọt vào trong xe rồi ngồi im đó không chịu xuống mặc cho nó nói hết lời.. Nhỏ chỉ lắc đầu nguây nguẩy rồi khoanh tay lì lợm.. Bất lực nó cũng đành phải lên xe ngồi cạnh nhỏ..

-Lắm chuyện thật đấy, đi theo làm gì không biết..

-Ô em thích thế đấy, hôm nay đi chơi, anh là anh chứ không phải Sếp, sao em phải nghe lời anh nhỉ..

-Nhiễu ghê, bác tài cho em sang Nguyễn Văn Cừ nhé, cứ đi rồi em chỉ đường ạ..

-Ok qua cầu hả..

-Vâng..

Xe lăn bánh cũng là lúc mà Linh Anh bám vào tay nó rồi hỏi. Hành động thân mật hơi quá này khiến nó ngạc nhiên, sau đó thì cũng ngồi xích ra ngoài một chút..

-Đi đâu đấy ạ..

-Lên Móng Cái..

-Ơ sao lại lên đó ạ, đi xa thế

-Ừ lên để bán em sang đó..

Linh Anh biết nó trêu nên cũng cười rồi đánh nó bụp bụp.. Một lúc sau theo chỉ dẫn thì nó cũng đến cửa hàng hoa mà lần trước Ngân đưa nó tới.. Nhưng lần này không thấy bạn của em đâu mà chỉ thấy có nhân viên.. May mắn là sáng sớm nên vẫn có hoa hồng trắng, nó chọn 1 bó rồi lại leo lên xe.. Thấy bó hoa, Linh Anh ngạc nhiên rồi cũng e thẹn nhìn nó cười..

-Anh mua tặng em hả..

-Tặng cái đầu, mua cho người khác..

-Ô thế hóa ra là đi hẹn hò hả?

-Ừ thì là đi hẹn hò mà..

-Thế sao anh còn đưa em theo?

-Ơ này nói cho đúng nhé, là ai leo lên xe rồi ngồi lì ở đó không xuống, nhất quyết đòi đi theo.. Thế giờ xuống đi anh bắt cho cái taxi khác mà về chơi với mọi người..

-Thôi, khỏi cần, đã lỡ đi rồi thì đi luôn, để xem mặt người yêu của sếp mình trông như thế nào.. Nhớ giới thiệu em là em gái anh nhé.. Không em sợ bị đánh ghen lắm..

-Hấp thật..

Nó bật cười rồi cũng chỉ đường cho bác tài đến cửa hàng bánh để mua bánh Su kem cho Quỳnh Anh, gì chứ không thể thiếu hoa và bánh được, lúc còn sống, em luôn thích ăn bánh Su kem, có thể ăn thay cơm cũng được, 1 ngày mà không ăn 1 cái là em không chịu được, chỉ là tiệm bánh này khá xa, vậy nên đi làm về tiện đường thì mới mua, còn thứ 7 chủ nhật thì nó đều mua mang qua nhà..

Trời đổ nắng vàng vào một ngày không hẹn mà gặp.. Nhìn cánh cổng nghĩa trang ấy mà lòng nó thấy nặng nề, hơn 1 năm đã trôi qua nhưng nỗi đau ấy chỉ nguôi ngoai đi chứ chưa từng biến mất, sống mũi nó cay xè từ khi bước xuống xe, Linh Anh cũng xuống cùng nó, rồi tròn mắt ra ngạc nhiên như không tin vào mắt mình..

-Sao lại vào đây hả anh?

Nó không nói gì chỉ lặng lẽ bước vào nhà quản trang, còn Linh Anh thì vẫn lẽo đẽo đi sau nó.. Nhưng nhà quản trang khóa cửa, nó ngó nghiêng trước sau cũng không thấy bác bảo vệ đâu, chắc là hôm qua bác không ngủ ở đây, hoặc là chưa đến hay mới đi đâu đó.. Giờ mới hơn 8h sáng, vẫn còn sớm mà..

Điều nó ngạc nhiên là cây hoa giấy như có người tỉa tót nên nhìn vô cùng đẹp, cây leo lên trên nóc rồi nở hoa rủ xuống, xung quanh 2 bên rào cũng chi chít hoa màu hồng tím, nhìn tổng thể như một ngôi nhà được bao phủ bởi sắc tím của hoa giấy, điều nó mong muốn cuối cùng đã thành hiện thực..

Bất giác nó rơi nước mắt, miệng bỗng nở một nụ cười buồn khi trông thấy tấm ảnh của em.. Linh Anh bỗng lên tiếng..

-Đây là ai ạ?

-Một người đã mất..

-Lê Quỳnh Anh.. Chị ý là người yêu của anh ạ?

-Không..

-Vậy là ai ạ?

-Là vợ anh..

Lần này thì Linh Anh tỏ rõ sự bất ngờ, sững sờ không nói lên lời nào.. Có vẻ như không tin rằng trên tấm di ảnh kia lại chính là vợ của nó.. Nó không để ý cho lắm, chỉ đặt đồ ra rồi nhẹ nhàng rút từng bông hoa đã được bó chặt, cắm vào trong chiếc bình hoa đặt cạnh đó.. Châm hương rồi lẩm bẩm nói vài lời với Quỳnh Anh.. Linh Anh đứng cạnh để giúp nó đặt từng hộp bánh lên trên, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ im lặng quan sát nó thôi..

-1 tháng qua có nhiều chuyện lắm em ạ, có những lúc anh tưởng chừng như cuộc sống này đang trêu đùa anh vậy.. Linh cưới rồi, mà chú rể không phải là anh. Anh cũng đến đó, chứng kiến Linh khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy.. Anh chỉ nói vài lời thôi, sau đó cũng quay trở về ngoài này luôn.. Anh không muốn chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ hạnh phúc ấy, không phải là anh không muốn, mà anh không có đủ can đảm Quỳnh Anh ạ.. Nhưng anh khác với anh lúc trước rất nhiều rồi nhé, em đừng lo lắng, anh không phát điên, cũng chẳng rồ dại làm khùng làm điên như lúc em đi đâu.. Anh cảm thấy mọi chuyện vốn dĩ đã được an bài từ trước nên bình thản mà đón nhận.. Với anh bây giờ, ngoài chuyện sinh tử ra, những chuyện khác đều là tầm thường em ạ..

..

-Vậy là sau bao nhiêu năm tháng, đã có thời điểm mà anh cảm thấy bản thân thực sự cô đơn như thế này.. Ngoảnh đi ngoảnh lại từng người đều rời bỏ anh theo những cách khác nhau.. Có lẽ đây cũng là sự trừng phạt thích đáng cho một kẻ đào hoa, đa tình và khốn kiếp đúng không em? Giá như vào lúc đó, anh trở nên kiên quyết hơn, giữ em lại bên mình thì chúng ta đã là 1 gia đình hạnh phúc phải không? Và anh cũng không còn cảm thấy tủi thân như thời điểm bây giờ nữa..

..

Nó không khóc, chỉ nhẹ nhàng nói hết ra nỗi lòng của mình để cho em nghe thôi.. Đang lúi húi thì bỗng có tiếng đằng sau lưng.. Quay ra thì thấy bác quản trang, thấy vậy nó cũng đứng lên, vẫy tay rồi chào bác..

-Bác ạ..

-Hôm nay lại xuống thăm bạn gái à?

-Vâng ạ, hôm nay có việc nên cháu xuống, bác dạo này có khỏe không ạ, nãy cháu vào phòng nhưng không thấy bác trong đó..

-À ừ sáng nay bác đi ăn sáng giờ mới về.. Thôi cứ thắp hương đi rồi tí vào trong kia uống chè nhé..

-Vâng, à cháu cảm ơn bác nhé..

-Cảm ơn về chuyện gì chứ?

-Cháu cảm ơn vì bác đã chăm sóc giúp cháu cây hoa giấy này ạ..

Nó vừa cười vừa chỉ vào cây hoa giấy, nhưng bác quản trang lại tròn mắt ra ngạc nhiên, lúc sau lại cười xuề xòa rồi xua tay..

-Không phải bác làm đâu mà cảm ơn..

-Ơ thế không phải bác thì là ai ạ?

-À bạn của con bé làm đấy, thế cháu cũng không biết à? Cây là do cháu trồng mà?

-Không ạ, cháu có biết đâu? Thế bạn nào thế bác?

-À 1 cặp đôi, cũng thường xuyên đến đây thắp hương vào ngày rằm, mùng 1, con bé kia người cao, mặt trái xoan, còn bạn trai đi cùng tóc xoăn xoăn ấy..

-Vậy ạ..

Nó nhíu mày khi nghe bác nói, cũng đang lục lọi trí nhớ xem trong đám bạn của em có 2 người như thế không..

-Con bé Quỳnh Anh này lúc còn sống chắc là phải là người tốt lắm nhỉ, bác thấy bạn bè hay người thân thường xuyên ra đây thắp hương, còn cả cháu nữa, cứ rảnh là đến.. Chả bù cho bao nhiêu ngôi mộ ở đây, lạnh lẽo chỉ có ngày giỗ, tết mới có người đến nhổ cỏ quét dọn thôi..

-Vâng ạ, Quỳnh Anh mất đột ngột nên ai cũng tiếc thương bác ạ, cháu cảm ơn bác nhé..

Nó tiếp tục lục lọi trí nhớ của nó về hình dáng 2 người bạn mà bác quản trang vừa nói, rỗi cũng thoáng chút bất ngờ với suy nghĩ chạy ngang qua trong đầu..

Tóc xoăn thì là Sơn, vậy người kia chắc chắn là Ly rồi, không thể nào, Ly ghét nó lắm mà..

--------------------------------------------------------------------------

Donate : 6668688386 Techcombank Hoikymua

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thả Tại Sơ Thánh Ma Môn Làm Nhân Tài
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nguyen Hai Anh

Trả lời

5 tháng trước

vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ

Ẩn danh

Msi Mainboard

5 tháng trước

Lấy Ngân bác ơi :)

Ẩn danh

Bruh

4 tháng trước

tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?

Ẩn danh

Gangv

4 tháng trước

@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số

Ẩn danh

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

6 tháng trước

Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..

Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

6 tháng trước

Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂

Ẩn danh

Trung Sen

Trả lời

6 tháng trước

THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN

Ẩn danh

Nang2007

6 tháng trước

Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho

Ẩn danh

Trung Sen

Trả lời

6 tháng trước

Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với

Ẩn danh

Nang2007

6 tháng trước

Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi

Ẩn danh

Trung Sen

6 tháng trước

CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP

Ẩn danh

Trung Sen

Trả lời

6 tháng trước

đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé

Ẩn danh

Trung Sen

Trả lời

6 tháng trước

hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự

Ẩn danh

Msi Mainboard

Trả lời

9 tháng trước

bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲

Ẩn danh

mai thành

Trả lời

9 tháng trước

Chap mới đi thím ơi

Ẩn danh

Hoàng Hồ Bảo

Trả lời

9 tháng trước

Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ