Tiếng báo thức kêu cũng là lúc nó mở mắt.. Nó nhìn trần nhà rồi nhìn ngó xung quanh, căn phòng tối om chỉ còn vài ánh đèn ngủ mập mờ.. Nó nhìn đồng hồ, đã hơn 6h sáng, quay sang thấy Đan Thư vẫn đang gối đầu tay nó ngủ 1 cách ngon lành..
Nó nhẹ nhàng mặc lại quần áo mà không gây ra tiếng động.. Sau đó ra ngăn kéo bàn kiếm 1 tờ giấy và 1 cái bút.. Nó ghi vài dòng chữ lên đó
“Đan Thư, cảm ơn em, cảm ơn em vì đã xuất hiện hôm đó ở trên bãi biển.. Cái ôm đó đã phần nào chữa lành anh.. Nhưng sau đêm qua, anh lại vô tình đạp đổ mất chút danh dự cuối cùng mà em đang cố bảo vệ.. Từ khoảnh khắc ấy, anh đã không còn là anh nữa, mà trở thành 1 kẻ khốn kiếp nhất trên đời rồi em ạ.. Em nói em nợ anh, em cũng trả hết rồi.. Vậy nên sau này, đừng tự dằn vặt, đừng tự trách, đừng nghĩ đến 1 kẻ như anh nữa.. Hãy sống để làm 1 bông sen như anh đã từng nói.. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.. Nhé em”
Nó vừa viết mà mắt vừa cay xè.. Ngoái đầu nhìn lại căn phòng ấy, nơi Đan Thư đang ngủ say.. Nó bỗng hụt hẫng như biết rằng bản thân mình lại vừa đánh mất một người nữa.. Đặt tờ giấy lên bàn, chèn thêm cái cốc cho khỏi rơi ra.. Nó đóng cửa và lặng lẽ rời đi..
…
Nó xách theo vali, đồ nghề làm việc của nó rồi leo lên chiếc taxi đã đợi sẵn trước cổng.. Lần này đi có lẽ phải vài tháng, nửa năm, nó chưa xác định được bao giờ sẽ trở lại Hạ Long.. Có lẽ đến khi nào vết thương lòng của nó được chữa lành.. Nó sẽ trở về..
Nó chụp 1 tấm hình toàn hành lí của nó, bên cạnh đó là 1 chậu hoa quỳnh mà nó đã nâng niu chăm sóc từ hồi đầu mới xuống.. Nó mang theo bởi có lẽ trên đó nó sẽ rất cô đơn, nó cần 1 người bạn có thể lắng nghe tâm sự của nó, lắng nghe những mệt mỏi, áp lực trong công việc hàng ngày và cả tâm trạng của nó về những mối tình đã vụn vỡ..
Nó không muốn nhắn tin cho Mía, cũng chẳng muốn nhờ ai phải nói với Mía cả.. Vậy nên nó đăng bức hình đó lên FB, kèm theo dòng caption..
“Nếu được chọn lại, chúng ta sẽ chọn điều gì?
Chưa từng gặp gỡ, hay chưa từng phai phôi
Cơm phải ăn cùng tri kỉ mới ngon, cuộc đời phải đi cùng đúng người mới thấy hạnh phúc
Gặp được nhau là do ý trời, nhưng còn nỗ lực ở lại bên cạnh nhau hay không..
Vẫn là do ý người..”
…
Nó chỉ giữ lại FB để đọc tin tức về dịch, sự kiện mà các Fanpage chia sẻ còn lại nó xoá mess và không để ý đến bất kì ai nhắn tin cho nó.. Nếu có công việc, thường thì sẽ gọi điện và nhắn tin thẳng trực tiếp vào số điện thoại cho nó luôn.. Nó cũng chặn số Mía và Đan Thư, chặn luôn cả zalo
…
Lên Móng Cái, nó vùi mình vào công việc, những tuần đầu, nó luôn khiến bản thân nó làm việc ở cường độ cao để đến tối về đổ người xuống giường là có thể ngủ 1 giấc thật ngon.. Lúc đó có 1 chuyện hài như thế này.. Pin của máy ảnh, laptop thậm chí còn được sạc nhiều gấp vài chục lần so với pin của điện thoại.. Chiếc điện thoại của nó, 1 lần sạc mà có thể dùng tới 2 ngày, thậm chí 3 ngày mới phải sạc tiếp.. Điều đó chứng tỏ rằng nó cầm điện thoại chủ yếu để liên lạc công việc.. Còn đâu cũng không sử dụng đến..
Những ngày không có việc phải làm.. Nó thường ra quán cafe ngay sát cạnh nơi nó ở để uống và viết bài.. Quán cafe này làm theo phong cách Trung Hoa, lúc đầu thì nó không thích bởi vì nó sợ ngồi đây mà cứ nhớ đến Mía.. Nhưng bỗng 1 hôm nó nghe thấy những bản nhạc tiếng trung du dương khiến cho tâm hồn nó xao động.. Thế là thành thói quen, cứ đến đây nghe nhạc trung, sau đó văn chương tuôn ra ào ạt.. Nó nghiện nhạc trung lúc nào không biết..
Lên Móng Cái 1 tháng, nó không ngờ công việc lại là liều thuốc chữa lành tâm hồn nhanh đến như thế.. Nó không còn buồn nữa nhưng lại trầm tính hơn trước.. Ở đây nó chẳng quen biết với ai nên làm gì đi đâu cũng lầm lũi 1 mình.. Tính cách thích bay nhảy của nó bỗng dưng biến đi đâu mất, thay vào đó là sở thích đóng kín cửa, hút thuốc, nó thích ở trong phòng hơn là ra ngoài hóng hớt..
Mấy anh bên Trung tâm truyền thông của thành phố thường xuyên tham gia thể dục thể thao, nó cũng xin chân đá bóng, ai ngờ các anh add nó vào cả nhóm cầu lông, đá cầu.. Nên chiều nào nó cũng đi, hôm thì đi đánh cầu lông, hôm thì đá bóng, hôm thì đá cầu.. Cuộc sống có vẻ Healthy hơn trước nhưng rượu bia thì vẫn ngập mồm..
…
Tháng thứ 2 ở Móng Cái, dịch căng thực sự, nhưng chỉ là căng ở bên phía Trung Quốc còn nước mình vẫn an toàn.. Tin bài nó làm nhiều không xuể, thậm chí rảnh rỗi còn vác xe sang các huyện khác để làm thêm vài bài về văn hoá, dân tộc.. Nó làm tốt nên phải được khen, mà toàn khen ở trong nhóm chung khiến nó phổng mũi, lại có thêm động lực để làm việc..
Một chiều nắng vàng nhẹ, nó ra quán cafe để ngồi viết bài.. Nhìn mãi mà chẳng thấy nhỏ nhân viên nào để gọi đồ.. Chợt lúc đó nó có điện thoại.. Là số máy nước ngoài vì số dài ngoằng, bên dưới ghi chữ Hoa Kì, không giống như số Việt Nam.. Cứ nghĩ là số máy của bọn sales game vì dạo gần đây nó hay đánh bóng, lại gọi để sales KM nên nó tắt bỏ.. Nhưng đến cuộc gọi thứ 3 thì nó ấn nghe..
-Alo.. alo..
-Anh à?
Giọng nói này nghe quen ghê, khiến nó hơi sững sờ vì nhớ đến 1 người
-Linh à?
-Vâng, em đây?
Linh gọi nó, lòng nó lúc đó loạn cảm xúc, hồi hộp có, vui mừng có và cả một chút sợ sệt..
-Ừ em dạo này có khoẻ không?
-Em khoẻ ạ, còn anh, dạo này thế nào, công việc ra sao?
-Anh vẫn bình thường thôi..
-Vâng, may là anh vẫn dùng số cũ nên em gọi được..
-Ừ có chuyện gì mà hôm nay lại gọi cho anh giờ này.. Bên đó không phải gần 2h sáng rồi sao
-Em đọc tin tức về dịch mà sợ quá không ngủ được, anh ở Quảng Ninh cũng là tỉnh giáp biên, anh phải cẩn thận nhé..
-Ôi dịch thì có gì đâu mà sợ, anh đang ở gần tâm dịch đây?
-Sao cơ?
Linh có vẻ ngạc nhiên khi nghe nó nói vậy, không khéo em lại nghĩ nó bay sang tận Vũ Hán làm việc..
-À anh đang ở trên Móng Cái, cũng đang làm về công tác phòng chống dịch thôi..
-Phù, làm em tưởng anh sang Trung Quốc.. Nhưng ở đó cũng nguy hiểm lắm đấy, sát biên.. Anh làm gì cũng phải để ý an toàn nhé.. Dính covid nguy hiểm lắm…
-Ok anh biết rồi, yên tâm nhé
-Vâng, vậy thôi em đi ngủ, anh làm gì làm đi nhé..
Nó cúp máy, cuộc gọi vừa rồi khiến nó rơi vào trầm tư 1 lúc lâu.. Nó không hiểu em gọi quan tâm nó như vậy là có mục đích gì, nhưng chốt lại rằng sau cuộc gọi đó, lòng nó vui hơn 1 chút, dù sao thì vẫn có người nhớ đến nó..
Bỗng 1 cốc nâu nhiều đá ít sữa được đặt trước mặt nó, nó ngẩng lên nhìn thì thấy nhỏ nhân viên quán đang cười tươi với nó..
-Ơ anh chưa gọi đồ mà?
-Chú ơi, ngày nào chú đến quán cháu cũng gọi như thế này, cháu quen rồi ạ..
Nhỏ nhân viên cười tươi, nhìn nó với ánh mắt lém lỉnh..
-Thế hôm nay anh không uống cái này, anh uống sinh tố dưa hấu thì sao?
-Thế thì cháu chịu tiền cốc này thôi, chẳng đáng bao nhiêu, có 2h làm của cháu..
Nó bật cười vì lời nói của nhỏ nhân viên, phong cách trả lời này, ít nhiều cũng giống nó đấy chứ.. Vừa cợt nhả, vừa thật lại tỏ ra đúng tính cách bất cần..
-Anh già lắm sao mà gọi chú?
-Chú không già, chú trẻ nhưng chú đi làm rồi nên cháu gọi là chú..
-Thế sinh năm bao nhiêu?
-Cháu á, cháu sinh năm 2002, năm nay cháu vừa tròn 18 tuổi..
-Thế à, độ tuổi đẹp nhất của 1 thiếu nữ.. Anh trêu vậy thôi, anh uống cốc này.. Cảm ơn em nhé..
Nó gật đầu rồi quấy cốc cafe, sau đó tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, đeo lại tai nghe để bắt đầu làm việc..
Bỗng nhỏ nhân viên tháo tai nghe của nó ra, sau đó thì ngồi trước mặt nó khiến nó ngạc nhiên..
-Cháu có thể thử cốc cafe của chú không?
Nó lưỡng lự đôi chút rồi cũng gật đầu.. Nhỏ nhân viên đưa cốc cafe của nó lên thử, sau đó nhăn mặt lại vì đắng..
-Uống chả ngon gì hết, sao chú uống được loại này vậy?
-À chắc tại anh uống quen rồi..
-Nhưng mà tại sao chú lại uống như vậy, cháu làm ở quán này 2 năm nay chưa thấy khách nào gọi dị hợm như chú đấy..
Nó trầm ngâm 1 lúc để suy nghĩ câu trả lời cho con nhỏ.. Đến nó cũng chẳng biết vì sao nó lại có thể nghiện loại đồ uống đó.. Chắc 1 phần là do thói quen, hoặc cũng 1 phần ly cafe đó giống như cuộc đời nó vậy.. Không biết phải giải thích sao, nó đành vận dụng hết văn học chém gió của nó để giải thích cho con nhỏ..
-1 cốc cafe nâu ít sữa nhiều đá.. Gọi là nâu nhưng thực chất chỉ là đen có thêm chút vị ngọt từ sữa.. Để càng lâu, đá càng tan ra khiến cho vị bị nhạt đi.. Lúc ấy thì dễ uống, bởi nó vừa mang một chút vị đắng của cafe, một chút vị ngọt của sữa nhưng tất cả đều đã nhạt đi đôi chút..
-À cháu hiểu vì sao chú lại uống như vậy rồi?
-Em hiểu như thế nào?
-Những thứ chú vừa kể, giống như cuộc đời của mỗi người, đều trải qua đắng cay ngọt bùi.. Chỉ khác rằng khi đã trải qua được đủ vị đắng thì chúng ta đều trưởng thành, và sẽ nhìn đời bằng 1 con mắt khác, không còn cảm thấy mặn mà với những phù du xung quanh nữa.. Đó là vị nhạt từ đá mà tan ra..
Nó khá bất ngờ với câu trả lời của nhỏ nhân viên, mắt nó trợn tròn lên không tin rằng đây là suy nghĩ của 1 cô gái vừa tròn 18 tuổi.. Con nhỏ thấy biểu hiện của nó vậy, chắc cũng dần dà đoán ra rằng mình đã đúng, nở 1 nụ cười đắc thắng..
-Đúng rồi, em thông minh lắm..
-Và còn 1 cái nữa, chú còn trẻ như vậy mà đã uống thứ này.. Chắc có lẽ cuộc đời của chú là ly cafe này đúng không chú
Nó cười buồn, gật đầu..
-Chú đợi cháu 1 lát nhé..
Nói rồi nhỏ nhân viên đứng lên chạy vào quầy pha chế.. Nó thì đang ngồi ngẫm nghĩ lại điều mà con nhỏ nói.. Càng nghĩ càng thấy hay, liền vào trong google docs mà ghi lại những dòng đó, đây có lẽ sẽ là 1 tản văn rất hay..
Một lúc sau thì nhỏ nhân viên bước ra, đặt trước mặt nó 1 cốc bạc sỉu, nó thấy lạ liền hỏi..
-Thế này là sao?
-Chú uống thử đi, cháu mời chú đấy..
-Em còn là học sinh thì làm gì có tiền?
-Chú không phải lo, cứ thử đi đã..
Nó nghe vậy thì cũng cầm cốc bạc sỉu đó lên thử.. Vị lúc đầu thật sự đắng, phải chăng con nhỏ này không cho nhiều sữa mà cho nhiều cafe à?
-Chú thấy sao?
-Bạc sỉu gì mà đắng thế..
Nhỏ nhân viên cười híp mắt, sau đó cầm cốc bạc sỉu đó lên và đi vào trong quầy.. Lúc sau thì lại mang cốc bạc sỉu đó ra..
-Chú thử lại đi..
Nó đưa lên nhấp thử, lúc này vị ngọt đã có hơn nhưng vẫn còn đắng ngắt..
-Ngọt hơn 1 chút rồi nhưng vẫn đắng lắm..
Nhỏ nhiên viên tiếp tục cười và đứng lên đi vào quầy, sau đó lại mang ra đưa cho nó..
-Chú thử tiếp lần nữa ạ..
Nó thấy thú vị rồi đây, liền đón lấy và đưa lên nhấp, lúc này vị ngọt đã lan ra át đi cả vị đắng ngắt..
-Ngọt quá..
Nhỏ nhân viên cười tươi rạng rỡ, sau đó thì ngồi xuống trước mặt nó và nói..
-Chú thấy không, cuộc đời không chỉ như ly cafe kia đâu, cháu còn ít tuổi chưa thấu hiểu hết nên chỉ nhìn cuộc đời bằng ly bạc sỉu này thôi.. Dù có đắng đến mấy nhưng chỉ cần thêm sữa thì cuối cùng cũng trở nên ngọt và dễ uống.. Cuộc đời cũng vậy, có đắng đến mấy thì khi tìm được những điều ngọt ngào trong cuộc sống, cuối cùng cũng trở nên vui vẻ và hạnh phúc mà thôi.. Đúng không chú..
Nó lúc này thì ngỡ ngàng luôn, không ngờ con nhỏ này lại có thể đưa ra 1 dẫn chứng và 1 suy nghĩ trưởng thành hơn cả nó.. Thấy nó tròn mắt nhìn mà không nói gì, nhỏ che miệng cười rồi đẩy cốc bạc sỉu ra trước mặt nó, sau đó đặt cốc cafe nâu của nó vào trong khay mà đứng lên, bê đi..
-Hôm nay chú uống cốc bạc sỉu này đi.. Còn ly cafe này, cháu sẽ thử..
Nhỏ quay người bước đi, nó liền gọi với lại..
-Em tên là gì?
-Cháu tên là Như, còn chú, chú tên gì?
-Chú tên Nam, chú ở ngay bên cạnh quán..
-Cháu biết mà..
Nhỏ Như cười tươi rồi cũng bê cốc cafe vào trong quầy.. Còn nó, sau khi ghi chép lại những lời mà nhỏ nói, sửa lại thêm chút cho thành 1 tản văn hay thì nó vừa đọc vừa nghiền ngẫm.. Lâu lâu lại đưa cốc bạc sỉu ấy lên mà cảm nhận..
Nó nhớ về những gì mà nó đã trải qua trong cuộc đời này, cũng đầy cay đắng, đau khổ và tổn thương.. Vừa rồi là chuyện của Mía, là chuyện của Đan Thư càng khiến nó mất thêm niềm tin vào tình yêu.. Nhưng đến hôm nay, khi gặp gỡ và nói chuyện với nhỏ Như, nó lại cảm thấy rằng suy nghĩ của nó là những suy nghĩ lệch lạc, là suy nghĩ của 1 kẻ thất bại trả thù đời.. Có lẽ, Như đã cho nó hiểu rằng, dù mệt mỏi đến đâu cũng đừng bỏ cuộc, bởi trong cuộc đời này, vẫn còn rất nhiều thứ ngọt ngào đang đợi nó đến và cảm nhận..
Đã gần 5h chiều, nó đứng lên ra quầy để thanh toán.. Như thấy nó thì hớn hở..
-Sao rồi, cốc bạc sỉu đấy ngon không chú..
-Ừ ngon lắm..
-Đấy, thấy chưa, cháu đã bảo mà.. Từ giờ chú bỏ cốc cafe này đi nha
Nói rồi nhỏ chỉ vào cốc cafe của nó.. Nó nhìn nhưng thấy cốc đã hết nhẵn từ lâu, liền nở nụ cười tươi..
-Hết nhẵn rồi còn đâu
-A cháu quên mất không rửa cốc..
Nhỏ hét lên ngại ngùng..
-Anh gửi tiền cốc cafe
Nói rút ra 25k và để lên mặt quầy thanh toán, con nhỏ vui vẻ đón lấy gật đầu cảm ơn.. Sau đó, nó lại rút tiếp tờ 50k để lên trên.. Lúc này thì nhỏ Như mới ngạc nhiên..
-Ơ
-Anh gửi tiền cốc bạc sỉu..
-Ơ cháu mời chú mà..
-Cái này không phải trả cho em..
-Thế thì trả cái gì ạ..
-Trả cho sự chữa lành mà em mang lại..
Nó cười gật đầu, cất ví đi rồi đi thẳng về chỗ ở.. Thay bộ quần áo, lấy túi vợt cầu lông và đi giày thể thao.. Nó ngẩng mặt lên và hít thở thật mạnh bầu không khí ở nơi đây.. Không quên quay qua nhìn sang quán cafe mà nhỏ Như đang làm, nở 1 nụ cười vui vẻ..
-Cảm ơn vì cốc bạc sỉu nhé, cô nhóc 18 tuổi..
Đề xuất Tâm Linh: Trùng Tang Thất Xác
Nguyen Hai Anh
Trả lời7 tháng trước
vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ
Msi Mainboard
7 tháng trước
Lấy Ngân bác ơi :)
Bruh
6 tháng trước
tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?
Gangv
6 tháng trước
@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số
satnat123 [Chủ nhà]
Trả lời7 tháng trước
Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..
Nang2007
Trả lời8 tháng trước
Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN
Nang2007
8 tháng trước
Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với
Nang2007
8 tháng trước
Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi
Trung Sen
8 tháng trước
CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự
Msi Mainboard
Trả lời11 tháng trước
bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲
mai thành
Trả lời11 tháng trước
Chap mới đi thím ơi
Hoàng Hồ Bảo
Trả lời11 tháng trước
Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ