Câu chuyện về ly bạc sỉu đó đã chừa lành nó thật sự, nó giờ đây đã không còn u buồn, tăm tối trong những đổ vỡ nữa mà thay vào đó là sự vui vẻ, nhiệt huyết thậm chí còn thoải mái hơn trước.. Cứ buổi chiều nào phải viết bài là nó đều vác laptop ra quán cafe nhỏ Như ngồi làm.. Lúc không có khách, nhỏ Như đều ngồi nói chuyện với nó, con nhỏ khoe rằng nhỏ chuyên văn nên cách nói chuyện cũng đầy ngôn từ mĩ miều và so sánh ẩn dụ hay ho.. Nó thích lắm, cứ vừa nghe nhỏ nói lại vừa gõ, sau đó thì đọc nghiền ngẫm, sửa lại câu từ cho đúng văn phong..
Thời gian đó không nhắn tin FB nhiều nữa, nó chuyển qua nghiện tiktok, nó tạo 1 kênh, suốt ngày chụp hoặc quay video những lần đi ngồi cafe, bên cạnh là bao thuốc và điếu thuốc còn đang cháy dở rồi đăng lên đó.. Tạo hiệu ứng và ghi những câu nói văn vẻ của nhỏ vào.. Cũng nhận được nhiều tim, nhiều chia sẻ phết.. Chắc toàn Sadboy với Sadgirl xem thôi..
Tối hôm đó, sau khi đi thể dục thể thao về, nó nhận được 1 cuộc gọi từ số lạ.. Chẳng suy nghĩ ngần ngại gì lắm vì công việc của nó nhận số lạ là điều thường xuyên.. Nó ấn nghe ngay sau đó..
-Alo..
-Anh Nam ạ.. - 1 giọng nữ vang lên đầu dây bên kia, nghe quen lắm nhưng nó không nhớ là ai..
-Ừ ai nhỉ
-Chết nhá, đi Móng Cái có gần 2 tháng mà đã quên giọng em rồi, em Ly đây..
-À Ly à, anh cũng thấy giọng quen mà giọng trong điện thoại khác với giọng ở ngoài nên anh chưa nhận ra..
-Tưởng anh lại quên em luôn rồi.. Anh dạo này có khoẻ không?
-Anh à, anh vẫn khoẻ, béo tốt hơn chút..
-Vâng trên đấy gần Trung Quốc, anh cẩn thận kẻo dính covid nhé..
-Yên tâm, người anh khoẻ lắm, covid vào còn sợ mà đi ra ấy chứ, hehe
-Vâng cứ cẩn thận, an toàn là trên hết anh ạ, không ai biết trước được điều gì đâu, nguy hiểm lắm..
-Ừ anh biết rồi, thế hôm nay em gọi anh không phải chỉ hỏi thăm đấy chứ..
Nhỏ Ly trầm ngâm 1 lúc rồi cũng trả lời lại..
-Vâng em có chuyện này muốn hỏi anh ạ..
Nó nghe thấy dường như nhỏ Ly đang bật loa ngoài, nó đủ thông minh để hiểu bên cạnh Ly đang có những ai ngồi cạnh..
-Ừ có chuyện gì thì em tắt loa ngoài đi nhé.. Có thể đi ra chỗ nào chỉ 1 mình em rồi nói được không?
Ly im lặng, nó nghe thấy 1 tiếng thở dài bên cạnh, chắc có lẽ đó là Mía.. Thấy vậy nó cũng chẳng nể nang gì..
-Thôi có chuyện gì thì khi nào em ở 1 mình, em gọi cho anh nói chuyện nhé.. Anh đang bận công việc chút, anh phải đi bây giờ..
-Vâng..
Nó cúp máy rồi thở dài.. Nó thấy nó vô tình, nhưng nó phải làm vậy bởi từ sau khi chữa lành được vết thương lòng ấy, nó không muốn Mía xuất hiện trước mặt nó, cũng không muốn Mía biết 1 chút tin tức về cuộc sống của nó nữa.. Nó muốn như vậy cho đến khi tình cảm của nó với Mía vơi đi hết.. Để lúc chạm mặt với Mía, nó sẽ nở 1 nụ cười thản nhiên mà chào lại..
12h đêm, đang thiu thiu ngủ thì chợt có tiếng điện thoại, nó quên tắt im lặng nên phát điên lên.. Định bụng quăng cái điện thoại đi thì chiếc ví của nó lên tiếng cản lại.. Quăng đi thì lấy cái chó gì mà dùng.. Lồm cồm ngồi dậy, nó nhìn thì thấy số của Ly.. Nó ấn nghe luôn..
-Em biết chọn thời gian để gọi nhỉ, anh đang ngủ..
-Hì em xin lỗi, tại anh bảo bao giờ em ở 1 mình thì gọi cho anh mà..
-Buổi sáng em không có lúc nào ở 1 mình hả..
-Hì em xin lỗi, xin lỗi được chưa?
-Rồi anh chấp nhận, thế gọi anh có việc gì..
-Anh ra rửa mặt cho tỉnh táo đi rồi nói chuyện với em..
-Ôi cuộc gọi lúc nửa đêm của em khiến anh cực kì tỉnh táo rồi đấy.. Thế sao, có chuyện gì hở..
Ly chẹp miệng, thở dài vài tiếng rồi bắt đầu hỏi nó..
-Anh với Quỳnh Anh chia tay rồi đúng không ạ?
-Ủa, chia tay lâu rồi mà em, gần 2 tháng nay rồi, Mía không kể gì với bọn em hả?
-Kể gì đâu anh, 2 tháng này chúng em không gặp nó ấy chứ.. Nó chỉ có đi làm rồi lại về nhốt mình ở nhà, chúng em rủ đi chơi thì từ chối, bảo bận công việc..
Nó nghe vậy thì có hơi chạnh lòng.. Liền tiếp tục hỏi..
-Chắc bận đi chơi với người yêu chứ bận công việc gì, anh thấy trên nhóm cũng có báo cáo công việc nhiều đâu.. Mía làm gì thì trong báo cáo anh cũng biết hết mà..
-Anh nói gì vậy chứ, người yêu nào?
-Thì thằng Đạt đó chứ ai vào đây nữa?
Nó ngáp ngắn ngáp dài, sau đó lệt quệt đôi dép, bước ra ngoài châm điếu thuốc hút..
-Anh bị nhầm à, Quỳnh Anh nó có yêu ai đâu, anh hiểu nhầm nó sao?
-Anh đâu có bị nhầm, chính miệng thằng Đạt nói, anh hỏi Quỳnh Anh cũng xác nhận.. Rồi cả những hình ảnh tình tứ mà anh nhìn hôm đó, anh nhầm thế nào được chứ..
-Chuyện của 2 người phức tạp ghê, anh có thể kể rõ cho em nghe được không? - Ly thở dài..
-Cũng được thôi nhưng chỉ 1 mình em biết nhé, đừng đi kể với Kim Anh hay Hân.. Kể cả Thắng cũng không được kể lại.. Anh không muốn làm xấu mặt Quỳnh Anh..
-Vâng anh yên tâm, em là đứa cực kì giữ miệng mà..
Nó hút nốt vài hơi thuốc, uống tạm cốc nước lọc cho ngọt giọng rồi bắt đầu kể cho Ly nghe..
-Hôm 28 tết, chúng em đi bar, Quỳnh Anh không về nhà mà đi cùng với thằng Đạt.. Sau đó vì say rượu nên cả 2 người đó đã ngủ cùng nhau..
-Cái gì cơ? - Ly hét toáng lên trong điện thoại..
-Đêm rồi đừng hét, anh giật mình, dạo này anh bị yếu tim - Nó cười khì..
-Anh nghe ở đâu câu chuyện hoang đường đó đấy?
-Thì chính mồm thằng Đạt nói ra, anh lúc đầu không tin, nhưng anh hỏi Quỳnh Anh, Quỳnh cũng thú nhận chuyện đó..
-Nó thú nhận với anh là thật sao? - Ly vẫn hét lên, dường như không tin vào những gì mà mình đã nghe..
-Ừ, không thú nhận trực tiếp nhưng anh có hỏi hôm đó Mía có về nhà không, nhưng thái độ của Mía lúc đó là đang nói dối anh.. Em làm bạn với Mía từ nhỏ, chắc em biết mỗi khi Mía nói dối là toàn quay mặt sang trái rồi 2 tay xoắn vào nhau đúng không?
-Nhưng chắc gì đã phải là như thế, hay anh hiểu nhầm..
-Anh cũng hi vọng là anh nhầm, nhưng suốt 2 tháng qua, Mía cũng không giải thích, chỉ im lặng, điều đó cũng đủ chứng mình rồi mà em?
-Em nghĩ không phải vậy đâu.. Em biết tính con Quỳnh Anh, nó không phải loại người dễ dãi như vậy.. Đồng ý quá khứ của nó có đôi chút phức tạp, nhưng đó cũng vì là nó quá yêu thằng Đức Anh.. Chuyện gì nó cũng kể với em hết, em biết nó mà đã yêu ai thì dù người thứ 3 xuất hiện có là người hoàn hảo đến đâu cũng chẳng thể bằng người nó yêu được..
Ly nói 1 tràng, giải thích cho nó nghe, còn nó thì chỉ cười hiền rồi đáp lại..
-Đến hòn đá mà nước chảy nhiều còn mòn được nói gì đến chuyện con người thay đổi.. Ai cũng phải lớn dần theo thời gian mà em..
-Chuyện này, em sẽ giúp anh tìm hiểu xem có đúng hay không, em không tin bạn em lại như vậy..
-Ừ tuỳ em, nhưng đừng để ai biết nhé..
-Vâng.. mà em nhờ anh 1 chuyện..
-Em nói đi, không quá sức anh là được..
-Nếu có thể, anh hãy gọi cho Quỳnh Anh được không? Hôm nay gặp nó, em xót quá, nó gầy đi, xanh xao rồi mắt thì sưng húp, thâm tím lại vì thức đêm..
-Chuyện này thì anh xin lỗi, anh không làm được..
-Chỉ 1 cuộc điện thoại, vài câu hỏi han cũng là quá sức với anh sao?
-Ừ ngần đấy là quá sức với anh..
Màn đêm tĩnh mịch nơi thành phố vùng biên ấy, có 1 thằng đang ngồi châm từng điếu thuốc để hút.. Hết điếu này đến điếu nọ..
“Ngày mà bạn chấp nhận buông bỏ 1 điều gì đó đã từng quan trọng với bạn, cũng chính là ngày mà bạn cho mình 1 lối thoát.. đừng đổi lỗi cho ai trong mối quan hệ năm ấy.. Thực ra ai trong chúng ta cũng đều có lỗi cả.. Người này yêu người kia nhiều quá cũng có lỗi, kẻ kia vô tâm hơn càng có lỗi.. Nhưng chúng ta đều đã trưởng thành, mối quan hệ này là cả 2 đồng thuận bắt đầu, đồng thuận bắt đầu, đồng thuận cho đối phương 1 vị trí quan trọng trong lòng. Thế nên nếu có lỗi thì đừng nên trách nhau. Hãy ngắm nhìn hoàng hôn chiều nay, có phải rất đẹp nhưng rất buồn. Vậy hoá ra cũng có những nỗi buồn rất đẹp, vậy hoá ra chuyện của chúng ta từng thiết tha đắm say lại có đoạn phải nặng lòng như thế này.…”
…
Hôm nay quán nhỏ Như đông nghịt người vì có đoàn khách từ đâu đến khiến cho nhỏ tất bật phục vụ, pha chế.. Vì vậy nhỏ không có thời gian mà ngồi tán phét với nó nữa.. Nó thì công việc cũng nhiều nên cũng cặm cụi mà làm cho xong.. Gần 4h chiều, nó đang hí húi gõ chữ thì phịch, 1 chiếc túi xách đặt ngang chiếc laptop của nó, có người ngồi đối diện nó.. Nó ngẩng lên thì ngỡ ngàng..
Đan Thư, là em đang nhìn nó với ánh mắt đầy tức giận, đôi mắt đỏ hoe chực chờ nước mắt..
-Ơ em..
-Anh im đi..
Đan Thư quát lên khiến cho nhỏ Như chú ý, khách trong quán cũng quay lại nhìn khiến nó phát ngượng..
Đan Thư cũng biết điều đó, nên sau đó cũng nói nhỏ hơn, nhưng sự giận dữ thì không giảm bớt đi..
-Anh định bỏ em ở lại sao?
-Đan Thư, có gì chúng ta chọn nơi nào vắng vẻ để nói, được không?
-Được, anh lên xe của em..
Nói rồi Đan Thư xách túi xách và quay đi.. Nó nhờ nhỏ Như trông hộ nó chiếc laptop, sau đó cũng cầm điện thoại đi theo.. Ngồi lên ghế phụ nơi xe của em đang đỗ..
Vừa mới lên xe, đóng cửa, chưa kịp nói gì thì Đan Thư đã oà khóc, ném cho nó tờ giấy mà hôm đó nó viết, mắng nó xa xả..
-Anh định biến mất hả, anh có biết anh làm như vậy, em đau, em khổ lắm anh biết không?
Nó vẫn im lặng..
-Em cứ tưởng rằng em đã có thể bước vào trái tim của anh sau ngày hôm đó.. Em làm gái thật nhưng em cũng có tình cảm mà.. Em ngủ với nhiều người thật nhưng buổi tối hôm đó mới chính là lần em cảm thấy được yêu thương như những người con gái khác.. Tại sao anh ác thế? Anh làm như vậy, anh muốn nói với em rằng, anh giống như những thằng đàn ông khác hả.. Huhu..
Đan Thư liên tục đánh nó như để xả cục tức trong người.. Em khóc nấc lên như 1 đứa trẻ gặp lại mẹ sau nhiều tháng năm đi lạc.. Nó không nói gì, chỉ ngồi đó mặc em đánh, cào cấu.. Rồi sau thì nắm lấy tay em, ôm em lại..
-Anh xin lỗi..
Đan Thư nghe xong cũng có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ khóc thôi và cũng ôm chặt lấy nó..
-Anh không biết, huhu, anh không biết là khi thức dậy mà không thấy anh đâu, em đã rất sợ.. Khi em đọc được tờ giấy đó, em cảm thấy cả thế giới này quá tàn nhẫn với em.. Anh có biết em phải tìm anh vất vả như thế nào không? Tại sao anh không chào em chứ, tại sao anh không cho em biết rằng anh đi đâu.. Tại sao 2 tháng qua, anh lại bắt em tìm anh suốt thế.. Anh ác lắm huhu
-Bởi vì anh không muốn em phải bận tâm vì 1 người như anh nữa.. Em cũng trả nợ cho anh hết rồi mà?
-Anh nghĩ như vậy là trả nợ rồi sao? Anh coi em rẻ vậy à? Cũng phải thôi, em chỉ là 1 con đĩ.. Đến anh còn coi em như vậy mà..
-Không phải, Đan Thư, em đừng nói như vậy..
-Em tìm được anh rồi, đừng có bỏ em ở lại nữa..
-Ừ được rồi, nín đi, đừng khóc nữa.. Anh không đủ sức để dỗ em nữa đâu..
Đan Thư rời vòng tay nó, sau đó ngừng khóc những vẫn nấc liên tục.. Đưa tay lên xoa vào mặt nó, nhìn nó mà không nói gì..
Một lúc sau thì em cũng nín hẳn, lấy mấy tờ giấy đưa lên xì xụp lau nước mắt, nước mũi.. Lúc này nó mới lên tiếng hỏi..
-Tại sao em biết anh ở đây?
-Linh cảm của em?
-Linh cảm thế nào?
-Em không quen ai cả, em cũng chẳng biết hỏi ai về tin tức của anh.. Em không dám gọi cho anh Phong vì sợ chị của anh biết.. Sau ngày đó, ngày nào em cũng vào trang báo của anh để đọc tin tức.. Cứ bài nào có tên anh là em đọc hết.. Em thấy có 1 điểm chung là toàn các tin tức ở vùng biên, chủ yếu ở Móng Cái thôi.. Nên em đoán ra được anh đang ở đây.. Sau đó em quét bạn bè trên FB ở tiktok thì ra 1 kênh từ nick của anh.. Em vào đó, thấy anh đăng nhiều video tâm trạng mà toàn ngồi quán cafe.. Nên em lên đây tìm, đi khắp các quán cafe để tìm anh..
-Giỏi đấy..
-Em có đi qua quán này vài lần nhưng không thấy anh, em nghĩ anh không ngồi ở 1 quán bé xíu như thế này đâu nên toàn lên những quán cafe lớn để tìm.. Em lên đây tìm anh được 3 tuần rồi, cứ giữa tuần thứ 3 thứ 4 là em lên vì thứ 7 chủ nhật đông khách em không đi được.. Nhưng em tìm mãi mà chẳng thấy anh đâu.. Hức..
-Ngày đó anh còn đi làm, thứ 7 chủ nhật anh mới ngồi cả ngày ở đây mà..
-Nhưng mà em tìm được anh rồi, anh đừng vứt bỏ em đi nữa nhé..
Đan Thư ôm nó, nó ôm lại em, thở dài..
-Anh chia tay với chị kia rồi đúng không?
-Ừ
-Nên anh trốn lên đây đúng không?
-Ừ
-Vậy em là nguyên nhân hả?
-Không, anh chia tay vì chuyện khác..
-Thế em có tội gì mà anh bỏ em ở lại?..
Đan Thư quay qua, cắn vào cổ nó đau điếng.. Sau đó thì lại lấy môi thơm lên trên đó như để xoa dịu đi..
-Em cứ thế này với anh mãi, em không thấy mình thiệt thòi sao?
-Không, em chấp nhận, em không cần làm người yêu của anh, em không cần danh phận gì hết, em chỉ cần anh ở bên cạnh em thôi, như lúc trước vậy.. Có được không anh?
Nó nắm lấy tay Đan Thư, nhìn vào ánh mắt buồn tủi đấy.. Nó xót xa mà gật đầu..
…
Nó không thể đưa Đan Thư về chỗ nó được, đưa em về thì ở cơ quan biết là phiền phức to.. Vậy nên Đan Thư thuê 1 phòng ở Grand Hotel để ở, sáng mai sẽ về Hạ Long sớm.. Nghĩ cảnh thân con gái mà 1 mình 1 xe lên tận Móng Cái, nó cũng thấy em bản lĩnh đấy chứ.. Riêng chỉ nói về đường đi thôi đã đủ khiến nó rùng mình.. Toàn xe công đi mà đường thì lắt léo chứ không có dễ đi.. Đủ để thấy đoạn tình cảm này em trao cho nó lớn đến nhường nào..
Thời tiết buổi tối ở Móng Cái cũng lạnh hơn so với đồng bằng bởi đây ít nhất cũng là vùng núi giáp biên.. Nên sau khi thống nhất thì cả 2 quyết định đi ăn đồ nướng Trung Quốc.. Nó không muốn ra cổng Hồng Vận vì ở đó nó sợ uống vào lại thấy day dứt về chuyện tình với Mía nên chọn 1 quán ở ngay gần chợ để ăn…Quán vỉa hè thôi nhưng Đan Thư chẳng nề hà gì, thậm chí còn rất vui vẻ..
Tối đó nó ngủ lại với Đan Thư vì em không cho nó về dù nó đã mất 30p để phân tích rằng nếu nó không về phòng thì khi có ai biết mọi chuyện sẽ rất rắc rối.. Đan Thư không nghe, lắc đầu liên tục, sau đó thì dùng ánh mắt buồn tủi mà đánh gục nó.. Thôi thì ở lại với em vậy..
Đêm đó chỉ ôm nhau ngủ thôi và không làm gì cả.. Em nói nếu nó muốn thì em chiều nó.. Nhưng nó chỉ đáp lại rằng:
“Đối với anh, em không phải là gái, chuyện tối đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mà anh làm chuyện đó với em.. Còn sau này, hãy để cảm xúc chân thật chi phối, nếu đủ nhiều thì chuyện đó tự khắc đến, không cần gượng ép nhau làm gì”
Đan Thư nghe xong thì cười tươi, sau đó hạnh phúc mà ôm lấy nó..
Đề xuất Voz: Hồng Trần Vấn Đạo
Nguyen Hai Anh
Trả lời7 tháng trước
vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ
Msi Mainboard
7 tháng trước
Lấy Ngân bác ơi :)
Bruh
6 tháng trước
tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?
Gangv
6 tháng trước
@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số
satnat123 [Chủ nhà]
Trả lời7 tháng trước
Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..
Nang2007
Trả lời8 tháng trước
Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN
Nang2007
8 tháng trước
Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với
Nang2007
8 tháng trước
Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi
Trung Sen
8 tháng trước
CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự
Msi Mainboard
Trả lời11 tháng trước
bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲
mai thành
Trả lời11 tháng trước
Chap mới đi thím ơi
Hoàng Hồ Bảo
Trả lời11 tháng trước
Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ