Đan Thư dù không tiếp khách nhưng hàng ngày vẫn phải lên bar để làm việc.. Em bây giờ đã được anh Phong giao cho quản lí toàn bộ gà ở quán.. Nghĩa là điều người này, người nọ đến tiếp rượu rồi tiếp khách các thứ, tất cả đều phải được em đồng ý và phân công.. Nó được chứng kiến và xem 1 lần em thực hiện công việc này.. Thấy cũng bài bản, quy củ phết, thậm chí còn có sổ sách tính toán, cộng trừ nhân chia nữa.. Đặc biệt là quy trình làm việc cực kì kín đáo, mọi địa điểm làm việc đều được thông báo qua các kí tự khác nhau bằng icon.. Giải thích như thế này cho độc giả dễ hiểu..
Ví dụ cô A đi tiếp khách, A sẽ tự chủ động chọn 1 trong số danh sách khách sạn được đưa ra và đánh số thứ tự từ 1-10.. mỗi ngày thì số thứ tự đều sẽ thay đổi.. Cô A chọn số 4 thì Đan Thư sẽ liên hệ để đặt phòng theo dạng cho khách du lịch nghỉ ngơi.. Sau đó cô A sẽ đến đó để nhận phòng, nếu khách có nhu cầu uống rượu hay xem phim gì đó hoặc yêu cầu thêm thì cô A sẽ tự chuẩn bị.. Điều bắt buộc ở đây rằng cô A phải đến trước thời gian hẹn 2-3 tiếng để chuẩn bị.. Sau đó thì khi khách đến, cô A sẽ xuống sảnh và đón khách lên phòng giống như bạn bè hoặc người yêu gì đó…
Trong quá trình tiếp khách, nếu có vấn đề gì, cô A sẽ thông báo qua tin nhắn bằng icon.. Nếu là mặt cười là khách hài lòng, mặt mếu là khách không hài lòng.. Mặt tức giận là khách bỏ về hoặc SOS nghĩa là khách có hành vi không chuẩn mực để Đan Thư biết và tìm cách can thiệp..
Còn nếu với những kì tour du lịch thì khách sẽ báo trước cho Đan Thư biết lịch trình, sau đó em sẽ điều người và mua vé du lịch cho người đó để lên thuyền du lịch.. Cũng có phòng riêng hẳn hoi, nên khách có thể sang phòng đó nghỉ ngơi, lại cực kì kín đáo..
Mà hầu như là không có nhận khách lạ, còn khách quen thì đã tự thống nhất với nhau hết rồi nên cũng không cần phải kì công như vậy.. Nó thì mắc bệnh nghề nghiệp, nên nhìn em làm việc có chỗ nào không hiểu là nó hỏi ngay.. Em cũng tận tình mà kể cho nó, có lẽ em quên mất rằng ngày trước, nó gặp em là có mục đích gì.. Nhưng như vậy mới thấy, em yêu và tin tưởng nó hoàn toàn..
-Đan Thư, thế ví dụ với khách lạ hoắc lần đầu thì thế nào?
-Hấp à sao mà nhận được, trừ khi có người giới thiệu đảm bảo.. Ví dụ như anh ấy, được anh Tùng gọi xuống cho anh Phong, anh ấy dặn em là được..
-Nhưng mà nó cũng có rủi ro lớn mà, ví dụ như anh đây, anh đến có phải là vì nhu cầu đâu, anh còn tí nữa cho người bế em đi còn gì..
-Thì đấy, anh là trường hợp hi hữu.. Đợt đó anh Phong tức lắm đó, định tìm anh rồi cho anh 1 bài học đấy.. May mà anh Tùng can kịp, anh ấy bảo anh chơi thân với anh Quân nên anh Phong mới thôi.. Nằm yên chờ động tĩnh mà mãi chẳng thấy anh đăng gì lên cả..
Nó cười, cười lớn như vừa biết được điều gì đó thú vị lắm.. Đan Thư thấy vậy thì kéo nó xuống rồi ôm..
-Ôi may thế lúc ấy mà đăng chắc giờ cũng được 2 cái giỗ rồi..
-Nhưng chắc là không có chuyện gì đâu, chị Thu bảo vệ anh vậy cơ mà.. Mà chị ấy ghê gớm nhỉ, em chưa từng thấy người phụ nữ nào mà chỉ cười thôi cũng khiến người khác toát mồ hôi lạnh như chị ấy đấy..
-Ủa anh thấy bình thường mà.. Có thấy gì đâu?
-Đấy là chị ấy chỉ dịu dàng với anh nhưng lại ác độc với cả thế giới.. Nhưng mà sao chị ấy hơn tuổi anh lại gọi anh là anh xưng em vậy? Với cả chị ấy là mẫu người mà em hướng tới đấy.. Xinh đẹp, giỏi giang lại cá tính..
Chắc Đan Thư cũng không biết việc chị là người yêu cũ của nó, nó thì lười giải thích cộng thêm cũng không muốn cho em biết nên chỉ lái câu chuyện sang hướng khác thôi..
-Có tiền tự khắc làm phiền được thiên hạ mà.. à anh hỏi, dạo này có rất là nhiều bài lên về vấn đề Sugar baby.. Có phải chúng em đang làm theo dạng đó không?
Đan Thư trầm ngâm một lúc nghĩ ngợi rồi nhìn nó, gật đầu..
-Vâng, chính xác là như vậy đấy.. Bởi vì chúng em dùng tên thật, khách quen lại biết hoàn toàn thông tin của chúng em và ngược lại.. Nên trong trường hợp bất khả kháng, chúng em chỉ cần chứng minh rằng là tình nhân thôi thì chẳng làm sao hết..
-Vậy em cũng là Sugar baby sao?
-Vâng.. hiện tại thì em đang có 3 cái hợp đồng, như là vé cả năm mà đợt trước em nói với anh đó..
-Ủa tận 3 người cơ à?
-Vâng nhưng mà họ cũng bận lắm, tuần gặp em 1 lần thôi.. nên em chia lịch được.. thông thường thì vào thứ 6 7 và chủ nhật.. Họ cũng ít ở lại đây nên em vẫn sắp xếp ổn thoả..
Nó thở dài, cuộc sống của Đan Thư thật là phức tạp, nhưng nếu như trở thành Sugar baby thì có lẽ em sẽ “sạch” đi được một chút.. Hiểu đơn giản hơn thì em chỉ trở thành một người bắt cá nhiều tay..
Nó không thể can dự vào cuộc sống của em bởi em cũng chưa từng muốn can thiệp vào cuộc sống của nó.. Nó tôn trọng điều đó, chỉ nhắc nhở em một chút về việc giữ mình thôi..
-Em làm cái này nhưng phải cẩn thận, rồi có ngày lộ ra thì vợ người ta đến đánh ghen thì sao?
-Em chẳng sợ, muốn đánh ghen em đâu phải dễ.. Đáng lẽ họ phải đánh ghen chồng của họ trước.. Vì đấy mới là người không thuỷ chung..
-Anh nhắc không thừa đâu.. Thôi đi ngủ đi, mai em bắt đầu đi làm trở lại rồi à
-Vâng, em thường sẽ đi làm vào lúc 9h tối đến khoảng 4 5 giờ sáng.. Giờ đó anh cứ ngủ trước đi nhé.. em về lúc nào thì em sẽ ngủ sau..
-Vậy còn việc tiếp khách của em thì sao? Anh ở đây cũng không tiện cho lắm..
-Em báo khách sửa nhà 1 tháng rồi, khách muốn thì ra khách sạn, cái này em tự sắp xếp được.. Anh không cần lo đâu, cứ ở đây thoải mái, đây cũng là nhà của anh mà..
Đan Thư nói bằng giọng âu yếm rồi tìm môi nó để hôn.. Nhưng nó né tránh cái hôn đó, nằm thẳng người ra rồi kéo chăn lên nhắm mắt..
-Cay mắt quá, đi ngủ đây..
Có lẽ em hiểu nên chỉ trả lời bằng một chữ Vâng buồn tủi.. Sau đó thì cũng từ từ chìm vào giấc ngủ..
…
Đan Thư đi làm giờ giấc trái ngược với nó nên cả ngày chỉ có bữa cơm chiều là được ngồi ăn cùng nhau thôi.. Nó thì bận công việc nên cả ngày cũng chỉ cắm mặt vào máy tính.. Chiều hôm ấy đang ngồi đọc tài liệu thì có điện thoại, là anh Quân gọi nó..
-Em đây..
Nó trả lời nhưng mắt vẫn dán vào màn hình..
-Sức khoẻ tốt chưa, làm tí thể dục thể thao không?
-Đội nào anh?
-Chia quân ra đá thôi, xuống cổng đi anh đón..
-Đón cái gì, anh vào tận cơ quan em rồi à?
-Ừ đây anh đang ở ngã 4 rẽ vào đây..
-Ôi thôi em có ở cơ quan đâu, anh ra sân luôn đi.. Em đi taxi ra, mà trên xe còn giày với bộ quần áo nào không?
-Có quần áo đây, giày thì ra sân rồi thuê cũng được.. Thế đang đâu anh đón luôn..
-Ngược đường lắm, anh cứ ra sân đi.. Lát em đến..
-Ok sân Thiên Tiến nhé..
Thế là chiều đó nó lại đá bóng, niềm đam mê với trái bóng tròn bỗng chốc khiến nó quên đi những mệt mỏi vừa trải qua.. Nhưng sức khoẻ nó yếu đi nhiều, chạy khoảng 20-25p là bắt đầu thở dốc rồi quỳ cả xuống sân để thở.. Nó thay người ra ngồi nghỉ, chân tay mỏi nhừ, có lẽ bệnh tật đã khiến nó xuống sức như thế..
Bữa đó nó từ chối rượu bia, chỉ ăn uống rồi lai anh Quân về nhà thôi.. Sau đó thì bắt taxi về lại nhà Đan Thư, tắm rửa qua xong lại cắm mặt vào bài vở.. Sáng sớm mở mắt ra thì đã thấy Đan Thư ngủ ngon lành bên cạnh.. Hơi thở thoang thoảng mùi son môi, mùi rượu nặng..
…
Đầu tháng 4, nó bắt đầu lên đường làm bài.. Nó gọi cho số mà Sếp cho nó, đầu dây bên kia là một phụ nữ đã trung tuổi.. Sau khi trao đổi thì chị ấy sắp xếp người đến đón nó.. Cũng đã chuẩn bị cho nó vài bộ quần áo ngư dân đã sởn màu, một chiếc điện thoại 1280 bên trong được lắp sim rác.. Để tránh cho chuyến đi bị lộ, chị ta còn yêu cầu nó chỉ được mang theo đồ nghề là chiếc máy ảnh cùng sạc được gói gọn trong tấm lưới đánh cá.. Điện thoại của nó cũng bị thu lại..
Nghe có vẻ giống như là hình sự ngầm vậy nhưng thực tế thì còn kinh khủng hơn.. Nó trải qua 1 tuần trời trên biển với cái nắng đầu hạ gay gắt.. Không hiểu do hoàn cảnh đưa đẩy mà 1 2 ngày đầu nó bị say sóng, nhưng sau cũng quen mới tài.. Lênh đênh trên biển, cũng phải tham gia vào công cuộc đánh bắt cá của ngư dân để có thể hoàn thành tốt vai diễn.. Vừa để ý, vừa quan sát, vừa trùm lưới cá lên đầu để thò mỗi ống kính máy ảnh ra chụp, ghi lại những gì cần ghi..
Sau 1 tuần đó, nó trở về đất liền và thực hiện phần sau của bài.. Cái này thì đơn giản thôi, lấy ý kiến người dân các thứ, lắp ráp vào là xong.. Nó báo cáo sơ bộ cho Sếp nó biết bằng tin nhắn văn bản.. Sau đó thì kiếm 1 cái quán net có cổng usb, tháo thẻ nhớ máy ảnh và gửi toàn bộ những gì nó đã quay được cho Sếp.. Trong khi đợi phản hồi, nó có làm vài trận game cho đỡ mệt mỏi.. 1 tuần qua nó mất tích, có lẽ Đan Thư lo lắng cho nó lắm.. Mặc dù trước khi đi nó đã dặn trước rằng có việc gì thật gấp, thật quan trọng mới được gọi vào sim rác kia cho nó.. Không thấy em gọi gì, chắc mọi việc vẫn ổn thôi..
Đang tập trung nhìn máu Baron để smite thì tự nhiên nó có cuộc gọi từ Sếp, thôi đành phải xin lỗi anh em trong game vậy.. Nó đứng dậy chạy ra ngoài nghe luôn..
-Em nghe rồi ạ..
-Rút nhé..
-Vâng..
Thế là lại lóc cóc hành trang trở về.. Nó gọi chị kia và đọc địa chỉ đang đứng để xe đến đón.. Kết thúc hành trình đi làm đáng nhớ..
Về đến Hạ Long cũng đã hơn 3h chiều.. Nó chào bác tài xế rồi xách đồ lên lại nhà Đan Thư.. Nhưng mà trông quần áo nó mặc vừa bẩn, vừa nhàu nhĩ lại lếch thếch nên bị bảo vệ giữ lại.. Nó cởi cái mũ lưỡi chai ra, chải lại cái tóc như để chứng minh..
-Cháu đây mà, cháu ở tầng 12 đây, hôm trước cháu còn biếu bác bao thuốc, bác quên rồi sao?
Ông bảo vệ trầm ngâm rồi soi xét nó, sau cũng à lên cười tươi..
-À tưởng ai chứ, thế vừa đi đánh rậm ở đâu mà ăn mặc thế này
-Cháu á, công việc chính của cháu là đi ăn xin mà chú, thôi chú bấm thang giúp cháu với, cháu quên mất thẻ rồi..
-Ok đây lên đi..
Nó cười chào dạ vâng chú, bước vào thang máy cùng nó có 2 đứa con gái nhìn trông sexy lady, ngọt nước phết, thơm nức mũi mà mặt non choẹt chắc mới 17 18 tuổi.. Nó đứng gần thang nên lịch sự quay lại hỏi..
-Các bạn lên tầng mấy mình bấm cho..
Nhưng đáp lại nó là 1 ánh mắt khinh khỉnh, con bé tóc tím còn bịt mũi rồi lấy tay xua xua trước mặt như kiểu vừa gặp thứ gì hôi hám lắm.. Nó lúc ấy cũng tự đưa tay lên mà ngửi thử.. Ôi hôi thật, toàn mùi tanh của cá, mùi mặn chát của biển thôi.. Con bé tóc đỏ có vẻ lịch sự hơn, cũng quay sang gật đầu với nó
-Em cảm ơn, em cũng lên tầng 12 ạ..
Cửa thang mở ra, con bé tóc tím liền chạy vụt ra ngoài rồi hít thở xong quay sang vẫy bé tóc đỏ..
-Đi nhanh mày ơi, hôi quá, tanh kinh khủng..
Nói rồi tóc tím kéo tóc đỏ đi nhanh ra phía nhà Đan Thư và bấm chuông, nó thấy lạ nên cũng từ từ tiến lại.. Nhưng nó đi chậm và vừa đi vừa dò xét bởi có vẻ như 2 con nhỏ này đang muốn vào nhà Đan Thư..
Tóc tím thấy nó hành động vậy thì cứ gõ cửa ầm ĩ..
-Chị Thư ơi, mở cửa cho em, có biến thái..
Ủa đm trông nó lúc đấy giống 1 thằng biến thái lắm à.. Quần thì mặc quần vải màu đen, áo vải dài tay màu xanh lục đã sờn chỉ, mũ lưỡi chai thôi mà.. Đừng nhìn bộ dạng, phải nhìn mặt chứ, mặt nó đẹp trai lịch sự vậy mà từ bao giờ đã biến thành kẻ biến thái rồi..
Một lúc sau thì cửa mở ra, 2 nhỏ kia chạy ù vào trong rồi cứ kêu lên
-Cứu em với, có biến thái, kinh quá..
-Yên xem nào, chúng mày gào ầm ĩ cái gì đấy..
Là giọng của Đan Thư, nó nghe vậy thì cũng từ từ bước ra đứng trước cửa.. Đan Thư tròn mắt nhìn nó vài giây, sau đó thì cười phá lên, cười nắc nẻ như vừa được giải trừ phong ấn nụ cười vậy..
Nó bước vào nhà, 2 nhỏ kia cũng sợ quá mà chạy cả vào bếp đứng sau bàn ăn.. Nó để túi đồ lên trên ghế sofa rồi mới hỏi..
-Cười cái mẹ gì mà cười ghê thế?
-Nhìn anh.. Haha.. Sao anh lại trông như thế này?
Đan Thư cứ ôm bụng ngồi bệt xuống cười không dứt, nó cởi cái mũ ra rồi đứng ra trước gương, sau đó soi xét..
-Sao đâu, thế giờ đi đánh bắt cá lênh đênh trên biển thì phải mặc quần âu, sơ mi trắng tóc vuốt vuốt lên hả..
Đan Thư có vẻ không ngại mấy nhỏ kia, đóng cửa nhà rồi tiến đến xoay người nó lại, sau đó thì thơm vào má nó một cái rồi ôm, miệng vẫn chưa ngớt cười..
-Vừa hôi, vừa tanh, vừa mặn.. Nhưng mà em thích anh như thế này.. Xa em có 1 tuần thôi mà như con trâu đen thế này hả?
-Gì chứ, phơi mặt ra trong cái nắng 36 độ trên biển, gió thổi vù vù thế mà lại không đen hả, trắng với ai..
-Nhìn sương gió dạn dày trưởng thành quá đấy, em không quen, haha..
2 nhỏ kia chắc thấy nó và Đan Thư nói chuyện vậy nên mắt cứ trố cả ra quan sát, ngạc nhiên không kém, tóc tím sau một hồi mới lắp bắp..
-Chị ấy, giờ chị tiếp cả loại khách này ạ?
Đan Thư quay lại lườm 2 đứa nhỏ, nhưng miệng vẫn nở nụ cười hiền từ.. Còn nó thì kệ, xách túi đồ rồi bước vào phòng Đan Thư để đi tắm và thay quần áo.. Nó sẽ biến hình sau 20p nữa, chờ mà xem..
Thấy nó đi vào phòng ngủ của Đan Thư, 2 nhỏ kia lại được một phen há hốc mồm, thốt lên..
-Ơ sao lại đi vào phòng đó chứ, chị Thư, em tưởng nguyên tắc duy nhất của chị là không tiếp khách trong phòng ngủ của chị mà..
-Thôi chúng mày im lặng để chị cười nốt đã.. Mà đi làm đồ ăn đi, gần 4h chiều rồi..
Nó tắm xong thì cuốn cái khăn tắm ra tủ để lấy quần áo, nhưng mà tìm mãi chẳng thấy bộ quần áo nó thích đâu.. Đành phải mở cửa rồi nói vọng ra..
-Vào tiếp khách em ơi, anh tắm xong rồi..
-Này, trêu em kiểu đó em đấm cho đấy nhé..
-Ờ thế thôi, vậy cái quần sooc kaki với cái áo xanh than Aristino có cổ của anh đâu?
-Đây em giặt em phơi ngoài này này, đợi đấy em mang vào cho..
-Nhanh lên không anh lạnh lắm rồi..
Đan Thư lấy quần áo cho nó, rồi đẩy cửa bước vào, để quần áo lên ghế.. Đóng cửa lại xong ôm chầm lấy nó.. hít hà..
-Em nhớ anh quá, anh đi tận 1 tuần liền.. ngày nào em cũng lo, chẳng biết anh có gặp chuyện gì không?
-Anh thì có chuyện gì được chứ..
-Thì anh bảo chuyến này đi khá là nguy hiểm nên em lo.. Anh không biết là ngày nào em cũng chắp tay khấn chị Quỳnh Anh à.. Híc, em chỉ sợ anh bị làm sao thôi..
-Hâm, mà nhắc Quỳnh Anh làm gì?
Nó đẩy Đan Thư ra nhưng em cứ ôm chặt nó như vậy, miệng thủ thỉ..
-Để chị ấy còn phù hộ giúp đỡ bảo vệ cho anh.. Giờ anh về rồi, may quá..
-Hâm, để anh mặc quần áo đã nào.. Mà 2 đứa kia là nhân viên của em à?
-Vâng, 1 đứa nhân viên mới, 1 đứa cũ.. 1 đứa học ngoại thương UB, 1 đứa học ĐH Hạ Long.. Con bé tóc tím trên Trang, con bé tóc đỏ tên là Dung..
-Cũng là sugar baby hả?
-Vâng, 2 đứa này không lên bar làm đâu.. nói chung là hàng sạch sẽ..
-Ờ thảm nào nhìn kiểu cách tiểu thư vậy..
Nó mặc quần áo rồi bước ra ngoài nhà, 2 con nhỏ lúc này nhìn nó thì trố mắt ra lần thứ 3.. Thấy vậy nó mới trêu..
-Ê 2 nhóc.. Thấy tuyệt chiêu của tên biến thái này chưa?
-Ơ dạ..
-Ve sầu lột xác..
Nó cười rồi đùa với 2 nhỏ, Đan Thư thấy vậy cũng cười khúc khích rồi đẩy vai nó..
-Vẫn cứ trẻ con suốt thế.. 2 đứa hiểu nhầm rồi, người yêu chị đấy?
Câu nói trên lại khiến 2 nhỏ phải ồ lên rồi bối rối, lắp bắp..
-Em.. em không biết là người yêu của chị.. Em xin lỗi.. xin lỗi anh..
Nó cười rồi xua tay, sau đó mở điện thoại ra để lên FB, 1 tuần rồi không có mạng xã hội, nó cứ như người tối cổ xuyên không vậy..
-Không có gì đâu, anh ấy vừa đi làm về nên các em thấy vậy cũng phải thôi..
-Không ạ.. Em xin lỗi.. chuyện khác.. Chị ơi.. nãy em nói.. tiếp khách.. thì.. thì.. có sao không ạ? - Nhỏ Trang ấp úng
Đan Thư cười nhẹ rồi lắc đầu, sau đó cũng đứng vào trong bếp để phân trần..
-Anh ấy biết tất cả em ạ.. Nên không phải lo đâu..
-Anh ấy.. biết.. mà vẫn.. chấp nhận chị sao?.. Sao lạ lùng ngược đời vậy? - Nhỏ Dung lắp bắp
-Mỗi người có 1 cách sống em ơi, em chưa từng thấy cũng chưa chắc là trên đời này sẽ không có.. Chuyện của anh với chị các em dài lắm, 3 câu không kể rõ được đâu..
Nó vừa lướt FB vừa nói vọng vào, như để giải thích và cũng nhắc khéo Đan Thư rằng nó không thích em phải nói quá rõ về mối quan hệ này.. Thậm chí là lộ ra tên tuổi, nghề nghiệp của nó..
…
Tuần đó tập trung viết lách và sau bao nhiêu lần sửa đi sửa lại theo yêu cầu thì tác phẩm của nó đã ra đời.. Thế nhưng bài báo đó sẽ không đăng mà để lại để chờ thời cơ thích hợp.. Cái này nó sẽ không nói rõ nhé..
Nó trở lại cơ quan sau khi mãn kỉ luật, ngày nó xách vali rời đi, Đan Thư cứ ôm nó không buông, còn bắt nó hứa rằng lúc nào rảnh phải qua đây với em.. Nó cũng ôm em vỗ về rồi tạm biệt, hứa rằng lúc nào rảnh rang sẽ qua thăm.. Nó biết là khó bởi vì công việc của nó và em trái múi giờ với nhau.. Nếu gặp thì chắc chỉ đi cafe, đi chơi vào buổi chiều thôi.. Bởi vì bây giờ em cũng bận, nó cũng vậy..
Nó trả tiền taxi rồi kéo vali vào trong sân, các anh chị thấy nó thì ồ lên chạy ra hỏi han.. Nó cũng đã chuẩn bị sẵn quà bánh nên vẫn có thể nói dối rằng nó mới từ HN xuống.. Chú Đức nghe thấy có tiếng ầm ầm dưới sân cũng chạy xuống.. Thấy nó thì đá đít nó vài cái trêu chọc..
-Tao tưởng mày chết rồi chứ, thế nào? nghỉ phép hơn tháng đã trưởng thành hơn chưa?
Nó cởi cái mũ ra để khoe làn da nâu rám nắng của nó.. Ai cũng nhìn nó ngạc nhiên, thấy vậy nó phân trần luôn để tránh bị lộ..
-Cháu về nhà chán không có việc gì làm, mà nằm suốt thì cứ buồn buồn.. Thế là cháu đăng kí đi bốc vác, phụ hồ 1 tháng để cải thiện sức khoẻ..
-Thế làm việc gì, đóng gạch hả? - Anh Thái trêu nó khiến cho các anh chị cười ầm lên..
-Cái gì anh cũng biết thế, trước anh dạy em đóng gạch, giờ em có kinh nghiệm rồi nên người ta xếp sắp cho phù hợp với CV mà.. Haha..
Thêm cái nắng đầu mùa hạ nên tối đó chú Đức mời tất cả đi uống bia hát hò.. Dù chú không uống được nhưng cũng hăng lắm.. Ngày nó trở về cơ quan, ai cũng vui cả, bởi vì sự đau xót, chán nản ngày nào hiện hữu trên khuôn mặt của nó đã được thời gian xoá nhoà đi mất..
Nó trở về với guồng quay của công việc, cứ 2 tuần 1 lần vào chủ nhật.. Nó đều đến thăm mộ Mía.. Nó hỏi bác quản trang về diện tích của mộ rồi căn chỉnh, sau đó tìm 1 xưởng mộc, nó đặt hơn 20 miếng gỗ dạng đầu nhọn và nhờ dán chúng lại để làm 1 cái tường rào.. Hì hục cả buổi thì cũng làm xong.. Khá là đẹp đấy chứ.. Nó còn trồng cho em 1 cây hoa giấy như đã hứa, nhưng mà trồng sang 2 bên thì không đẹp, vậy là nó có ý tưởng rằng sẽ cắm thanh tre để làm cọc cho cây leo lên trên rồi phủ hoa.. Thậm chí cây còn có thể leo sang cả 2 bên rào nó vừa làm nữa.. Tưởng tượng ra trong đầu thôi, nó đã thấy thích rồi..
-Quỳnh Anh à, cây này mới trồng nên em chịu khó vài tháng nữa nha, nó sẽ leo lên rồi ra hoa thơm ngát, mát mẻ lắm.. Cứ ngủ thật ngon nhé, mọi việc còn lại, anh sẽ lo được hết.. Anh yêu và nhớ em nhiều..
Nó xoa nhẹ tay lên mộ của em, rồi nhẹ nhàng thơm lên đó một cái.. Nở một nụ cười buồn..
Bầu trời dần tắt nắng, chỉ có hoàng hôn là xuất hiện..
Đề xuất Voz: [Hồi Ký] 11 năm
Nguyen Hai Anh
Trả lời7 tháng trước
vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ
Msi Mainboard
7 tháng trước
Lấy Ngân bác ơi :)
Bruh
6 tháng trước
tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?
Gangv
6 tháng trước
@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số
satnat123 [Chủ nhà]
Trả lời7 tháng trước
Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..
Nang2007
Trả lời8 tháng trước
Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN
Nang2007
8 tháng trước
Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với
Nang2007
8 tháng trước
Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi
Trung Sen
8 tháng trước
CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự
Msi Mainboard
Trả lời11 tháng trước
bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲
mai thành
Trả lời11 tháng trước
Chap mới đi thím ơi
Hoàng Hồ Bảo
Trả lời11 tháng trước
Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ