Nó ngồi bần thần một lúc lâu sau câu nói của Đan Thư.. Nó nghe thấy tiếng nôn oẹ trong phòng tắm.. Chắc có lẽ em đã phải móc họng để nôn ra rượu.. Bởi em biết rằng nếu cứ để thế thì rượu mạnh sẽ khiến em lịm đi và rất mệt về sau.. Nhưng nó cứ ngồi vậy, cũng chẳng gõ cửa để hỏi han, vì nó đang còn bị bủa vây bởi câu nói ấy, hình ảnh của Mía và cả những ngày sống không khác gì đã chết lòng..
Nó mở cửa tủ quần áo, đây cũng là lần đầu tiên nó đụng vào đồ của Đan Thư.. Trên đó là rất nhiều ảnh của em, là những bức chụp cùng với gia đình, ảnh em mặc áo dài, áo cử nhân để nhận tấm bằng tốt nghiệp.. Nó chợt nghĩ rằng những bức ảnh ấy có phài là ước mơ về cuộc sống tươi đẹp của em không? Và cánh tủ ấy lại chính là sự nghiệt ngã của cuộc đời này.. Nhốt em ở trong đó, mãi mãi không thể thấy ánh mặt trời..
Nó nhìn sang bên cạnh, là chiếc điện thoại của Mía, nó cầm lấy và ấn bật màn hình.. Điện thoại còn hơn 90% pin, có lẽ Đan Thư cũng đã rất cẩn thận và chăm chút.. Nó thở dài một cái rồi lại nhẹ nhàng đặt về vị trí cũ.. Chỉ nhìn bức ảnh nền cũng đã đủ khiến nó nhói lòng..
Nó ra ban công rồi châm một điếu thuốc để hút, kéo cái ghế để ngồi đó.. Dù thời gian dưỡng bệnh, nó đã không hút thuốc lá lâu ngày thậm chí còn có thể bỏ được khi giờ đây nó không còn cảm giác thèm thuốc nữa.. Nhưng lúc này, không có rượu thì thuốc lá chính là cách để nó giải toả bớt tâm trạng..
Điếu thuốc cứ thế cháy rụi đỏ rực trong màn đêm trước mắt.. Nó cứ ngẩn ngơ nhìn rồi thở dài
-Quỳnh Anh à, điều mà Đan Thư nói có phải là sự thật hay không? Em đã trở thành một cơn gió để có thể theo anh suốt cuộc đời hả? Em nhìn anh như vậy, em buồn và thất vọng vì anh lắm đúng không?
Không có ai trả lời nó, chỉ có 1 cơn gió biển nhẹ thổi vù qua, điếu thuốc của nó cháy đỏ rực lên như có người thổi vào đó.. Nó dập tàn thuốc, rồi đứng dậy bám vào thành lan can nhẹ nhàng mỉm cười..
-Nếu đã là vậy, thì hãy cùng anh bước tiếp em nhé.. Anh sẽ không để em phải thất vọng.. Yên tâm, anh sẽ sống thật hạnh phúc, sống thay cho cả phần của em nữa..
Nó có một cảm giác thật lạ, giống như đang có người nhìn nó, rồi che miệng nở một nụ cười thật tươi vậy.. Có lẽ đó là em, bởi chấp niệm cuối cùng của em là nó mà.. Vì vậy theo tâm linh thì em sẽ chỉ đi theo nó thôi.. Nghe thì có vẻ thật sợ bởi âm và dương chẳng thể hoà hợp.. Nhưng Quỳnh Anh à, anh không sợ đâu, anh mong còn không được.. Hãy luôn luôn ở cạnh anh nhé..
-Nam.. Anh làm cái gì đấy?
Đan Thư hét to lên khi thấy nó đang đứng sát lan can.. Liền chạy ra mở cửa ban công rồi ôm nó kéo mạnh xuống chiếc ghế..
-Anh đừng có mà bị điên nữa đi, anh định làm gì?
Nó quay lại nhìn thấy thái độ hốt hoảng của em, liền chỉ vào bao thuốc đang để ở bàn bên cạnh
-Anh ra đây hút thuốc chứ làm gì? Em nghĩ anh định nhảy lầu à?
-Ai biết đâu được, tự nhiên thấy anh đứng đó, tay bám vào thành lan can như kiểu định trèo lên nhảy ấy.. Làm em hết cả hồn..
Nó bật cười, một nụ cười vui hiếm hoi suốt ngần ấy ngày sống trong đau khổ.. Nó lắc đầu..
-Anh chưa điên đến mức đó đâu.. Nếu anh định chết, thì ngày Mía đi anh đã nhảy xuống cầu Bãi Cháy cho xong rồi.. Cần gì phải nhảy ở đây cho phiền em ra..
-Anh lúc nào cũng chỉ khiến em tim đập chân run thôi.. Mà anh đừng hút thuốc nữa, em đọc trên mạng, người ta nói rằng thuốc lá cũng có hại cho dạ dày lắm đó..
-Không sao đâu, sống chết có số, giàu sang tại trời..
-Đừng nói vậy, phải bảo vệ sức khoẻ bản thân thường xuyên chứ..
-Thật mà, em thấy đấy, anh đại nạn bệnh tật bao lần không chết.. Người thì khoẻ mạnh bình thường xong sự sống và cái chết chỉ cách nhau một cái chớp mắt… Cuộc đời này vô thường lắm, có lẽ lúc này đang cười rất tươi, nhưng lúc sau nhắm mắt lại là có thể yên giấc ngàn thu được luôn..
-Anh đừng nói vậy em sợ..
Nó cười buồn rồi vỗ tay Đan Thư ra hiệu cho em nhìn theo.. Nó đưa tay lên rồi xăm soi vết sẹo to đùng sần sùi trên đó.. Đan Thư cũng chìa tay ra sờ vào ấy, hỏi nhỏ..
-Ngày ấy chắc anh phải đau đớn lắm nhỉ..
-Em thấy đấy, vụ tai nạn đó có đến 99% là chết, chỉ 1% là sống bởi vì 2 xe tốc độ cao đâm trực diện nhau.. Nhưng số anh chưa tận, anh nằm trong số 1% đó.. Anh ước rằng nếu như lúc đó anh nằm ở 99% còn lại thì hay biết mấy.. Sẽ chẳng phải chịu những sóng gió, biến cố đến đau lòng như thế này..
Đan Thư nhẹ nhàng ôm lấy cổ nó.. Mùi từ mái tóc mới được gội, hương sữa tắm thoảng thơm ngát như những bông hoa hồng nở rộ.. Em áp mặt vào má nó rồi thủ thỉ..
-Vậy tại sao anh lại nằm trong 1% đó anh có biết không? Chính là cơ hội ông trời cho anh đó.. Nhưng cơ hội đó không phải là sự may mắn mà chính là số mệnh, ông trời đang muốn anh phải sống, để anh hoàn thành một việc gì đó.. Cái này thì em không biết, nhưng chắc chắn việc đấy sẽ vô cùng lớn lao..
-Hoặc đó chính là một hình phạt, bắt anh phải sống để chứng kiến và trải qua tất cả những điều đau đớn nhất trong cuộc đời người..
Đan Thư xiết chặt vòng tay hơn, rồi lấy tay đưa lên chặn miệng nó, không để nó nói tiếp..
-Ban ơn hay trừng phạt thì mọi chuyện cũng đã xong rồi.. Anh phải nghĩ khác đi một chút nhé.. Anh đã từng vào bệnh viện K Tân Triều chưa?
-Anh chưa.. Mà này em đừng nhắc …
Nó định cản em lại bởi vì nó sợ khi em nhắc ra chuyện đó, em sẽ buồn bởi mẹ em đã mất tại bệnh viện ấy.. Nhưng Đan Thư lắc đầu rồi tiếp lời..
-Ngày em ở đó chăm mẹ, em từng chứng kiến sức sống mãnh liệt của những người bị K giai đoạn cuối như thế nào.. Chính mẹ em cũng là một trong những người quật cường như vậy.. Không phải là họ lạc quan, yêu đời mà do họ sợ chết.. Điều đau đớn và sợ hãi nhất trên cuộc đời này, chính là biết được ngày nào mình sẽ chết, đếm được từng giờ từng phút đến ngày mình chết.. Điều đó mới thực sự đáng sợ anh à..
-Anh hiểu những gì em nói.. Yên tâm nhé anh chưa từng có suy nghĩ sẽ kết thúc cuộc đời này.. Có thể lúc biết tin của Quỳnh Anh anh đã từng muốn vậy nhưng bây giờ thì không..
-Vâng.. vẫn còn em ở đây bên anh mà.. Anh đừng buồn nữa nhé.. Mai chúng ta đi đâu đó cho khuây khoả đầu óc chút nha..
Nó hơi bất ngờ với lời đề nghị của Đan Thư, liền đẩy tay em ra, rồi quay lại nhìn..
-Đi đâu?
-Bí mật.. Nhưng ngày mai, anh đưa em ra thăm mộ chị Quỳnh Anh được không? Em có vài lời muốn được nói với chị ấy.. Rồi thì mình đi..
-Nhưng mà đi đâu mới được?
-Em đã nói là bí mật mà.. Cứ đi rồi sẽ biết.. Thôi vào đi ngủ đi, em lấy thuốc cho anh uống nhé
-Ừ
Sáng hôm sau Đan Thư đã dậy từ sớm để đi chợ.. Có vẻ em đã có kinh nghiệm nên mua đồ mang ra mộ Mía rất hợp với ý nó.. Mua gì cũng được nhưng phải có hoa cúc trắng và bánh Xu kem.. Đây là món mà Mía rất thích ăn mà..
Điều bất ngờ là trên đường đi, Đan Thư có vào tạp hoá và mua 1 bộ bài tây.. Sau đó nhờ nó bóc ra và trộn vào với nhau liên tục.. Nó hơi bất ngờ nên cứ gặng hỏi.. Nhưng em không nói gì, chỉ cười mỉm thôi..
Chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy gương mặt của Mía ở trên bia mộ là nó lại khóc.. Đan Thư thấy vậy thì cũng an ủi, dặn nó ngồi nghỉ rồi chính em tự bày biện đồ ra và thắp hương cho Mía..
-Anh à, em nghĩ rằng từ giờ thi thoảng anh hãy ra đây thôi?
-Tại sao?
-Anh cứ ra rồi lại khóc như vậy, chị ấy sẽ xót anh, lo lắng rồi cứ thế vấn vương bụi trần.. Không thể siêu thoát được đâu?
-Em nói linh tinh cái gì mà nghiêm trọng vậy? - Nó gắt lên..
-Em tín tâm linh lắm, em có đọc rất nhiều bài viết liên quan đến vấn đề này rồi.. Nên em mới khuyên anh vậy.. Anh có thể tự mình tìm hiểu rồi quyết định hẵng chưa muộn..
Nó trầm ngâm suy nghĩ một lát.. Nó cũng sợ chứ, nó không muốn làm khổ Mía thêm một chút nào nữa.. Chỉ muốn em có thể thanh thản mà ra đi thôi.. Nó gật đầu đồng ý, Đan Thư đứng lên rồi chắp tay
-Chị à, em chào chị, em là Đan Thư ạ, chị em mình đều đã biết nhau, đã từng gặp mặt nhưng có thể đây là lần đầu tiên em nói chuyện trực tiếp với chị thế này.. Khi biết chuyện của chị, em đã khóc, em khóc vì thương chị, thương anh Nam và thương cả chuyện tình của 2 người nữa.. Nhưng số phận đã vậy, em chỉ mong chị có thể an nghỉ.. Chị nhé
Nói rồi Đan Thư mở túi xách ra, lấy ở trong đó ra bộ bài tây.. Rồi tiếp tục nói..
-Chị em mình không thể trò chuyện với nhau, em cũng là một người tín tâm linh.. Hôm nay em đã chuẩn bị bộ bài này.. Nếu chị có linh thiêng, chị hãy trả lời em thông qua bộ bài này nhé.. 52 lá có 26 lá đỏ và 26 lá đen.. Đỏ là đồng ý còn đen là không đồng ý nha chị..
Nó cứ tròn mắt ra mà nghe Đan Thư.. Miệng chẳng thốt lên được lời nào cả.. Nó không ngờ rằng em lại bày được ra cái trò này.. Không biết là tín tâm hay không nhưng càng nghe thì càng thấy lố bịch..
-Này, em làm cái trò gì đấy..
-Anh đứng yên đó đi ạ, em đang nói chuyện với chị Quỳnh Anh.. Anh không biết rằng em có căn số à?
Đan Thư dơ tay lên ra hiệu suỵt rồi chỉ vào mộ Mía.. Ánh mắt có vẻ rất nghiêm trọng.. Nó lúc đó thì ngu ngơ lại tưởng là thật nên cũng đành ngồi xuống quan sát.. Nhưng làm gì có chuyện tâm linh ở đây chứ, đều ra những trò mà em bày ra để loè nó thôi..
-Chị ơi, anh Nam như thế này, chị biết đúng không? Chị luôn theo dõi anh ấy đúng không ạ? Chị buồn lắm phải không chị?
Nói rồi Đan Thư tráo bài và xoè ra tự rút 1 lá bài trên đó.. Nó cũng ngó lên để hóng theo, tim đập thình thịch..
Em đưa lên rồi nhìn sau đó đưa cho nó xem, là 1 lá 7 bích..
-7 là thất, chị ấy thất vọng vì anh đấy ạ?
Nó giật mình, da gà nó nổi hết lên, người nó lạnh toát lại.. Đan Thư tiếp tục quay lại rồi hỏi..
-Chị ơi, những lời nhắn cuối cùng của chị ở trong ghi chú điện thoại đó.. Có phải là những điều chị kì vọng vào anh ấy không ạ? Trả lời cho em biết nhé..
Nói rồi Đan Thư rút ra tấm 2 cơ, đưa lên cho nó xem..
-Chị ấy bảo đúng rồi đấy anh..
Đan Thư lại tiếp tục trộn bài.. Nhưng lần này tay em có vẻ run run lên, liên tục hít thở sâu rồi thở dài ra lấy nhịp.. Nó thấy rõ điều đó, lại cứ tưởng em bị làm sao, liền đứng dậy lay vai
-Này, làm sao đấy?
-Em không.. Không sao..
Nói rồi Đan Thư lắc nhẹ cái vai để đẩy tay nó ra, rồi chắp tay trước Mía..
-Chị ơi, em biết điều này là không phải.. Nhưng em cũng như chị, yêu anh ấy bằng cả cuộc đời này.. Chị cho phép em được ở bên anh ấy nhé, được không chị?..
Đan Thư xoè bộ bài rồi run run bốc ra 1 lá, sau đó không dám xem mà cầm lá bài đó cho vào lòng bàn tay.. Sau đó mới mở ra xem..
Là một lá át tép.. Vậy là có vẻ như Mía không đồng ý chuyện này.. Đan Thư thấy vậy thì thở hắt ra, lại tiếp tục trộn bài..
-Em biết rằng em không thể xứng được với anh ấy, cuộc sống của em phức tạp, chỉ quanh quẩn ở tầng lớp đáy xã hội.. Nhưng những gì em làm cho anh ấy đều xuất phát từ tâm của em chứ không hề có mưu lợi cá nhân gì cả.. Chị có linh thiêng thì chị cho em 1 cơ hội chị nhé.. Chị đi rồi, anh ấy cũng cần có một người ở bên quan tâm, lo lắng, chăm sóc.. Em hứa với chị, sẽ không để anh ấy phải bận tâm điều gì vì em, em cũng không làm ảnh hưởng đến tương lai của anh ấy đâu ạ.. Chị tin em nhé chị..
Đan Thư rút tiếp 1 lá bài.. Nhưng lần này không dám mở ra, em chỉ ngồi sụp xuống đất rồi đưa cho nó xem chứ không dám nhìn..
Có lẽ ai nhìn vào cũng bảo đây là trò dở hơi, bị điên thì mới tin vào hành động như vậy.. Nhưng có lẽ trong tâm của nó, nó tin rằng em vẫn đang ở bên cạnh nó.. Chỉ cần có sự tín tâm ở đây thì mọi chuyện đều có thể là sự thật.. Nó chỉ nhẹ nhàng quay lại xoa tay vào nấm mộ ấy rồi cười buồn.,
-Anh sẽ luôn yêu em dù trong bất kì hoàn cảnh nào.. Em luôn có một chỗ đứng vững chắc ở trong trái tim anh bây giờ và kể cả sau này.. Quỳnh Anh à, nếu em không đồng ý, anh sẽ tôn trọng điều đó.. Hãy nói cho anh biết nhé..
Nó lấy 1 hơi thật dài rồi cầm lá bài đó lên để xem.. Là một tấm át cơ.. Có lẽ lúc đầu em không đồng ý nhưng khi nghe những lời từ tận đáy lòng của Đan Thư, em đã cảm động mà gật đầu hay chăng?..
-Anh hiểu rồi.. em nghỉ ngơi đi nhé, anh phải về rồi.. À em có thích hoa giấy không? Hôm nào anh ra đây anh sẽ trồng cho em ngắm nha.. Xong nó leo lên vừa để che nắng lại vừa có thể trang trí cho ngôi nhà của em nữa.. Hoa giấy là màu tím, tượng trưng cho sự thủy chung đấy em à..
Nó nói xong thì đứng dậy rồi cầm bộ bài và nhét lá át cơ vào.. Sau đó để vào túi quần và kéo Đan Thư đứng dậy.. Đan Thư dường như ngạc nhiên chỉ tròn mắt ra nhìn nó thôi..
-Chào Quỳnh Anh đi, mình về thôi..
-Ơ nhưng mà..
-Đi thôi..
Nó kéo tay Đan Thư đi, đến em cũng bất ngờ không kịp phản xạ lại.. Nhưng hành động nắm tay của nó, là cách nắm 2 tay đan vào nhau.. Có lẽ em cũng hiểu được kết quả của lá bài ấy..
…
Đan Thư muốn đưa nó đi du lịch nhưng nó từ chối, bởi vì tâm trạng của nó lúc này mới tốt lên 1 chút, nó không muốn đi đâu cả.. Vì vậy 3 tuần tới nó sẽ chỉ ở nhà và dưỡng sức.. Rồi sau đó sẽ trở lại với công việc..
Sau hôm thăm mộ Mía về, nó có nhận được điện thoại của Sếp.. Nó ấn nghe ngay sau đó..
-Dạ em chào anh ạ..
-Sức khoẻ thế nào rồi?
-Dạ em đã xuất viện, bây giờ bình phục rồi ạ..
-Đi uống rượu tiếp không?
-Dạ thôi em không dám ạ..
-Đi đi, anh với mày ra solo xem ai gục trước..
-Dạ thôi ạ..
-Thế khoẻ rồi thì có muốn quay trở lại làm việc không?
Nó ngẫm nghĩ nhanh vài giây rồi cũng trả lời lại Sếp về quyết định của nó..
-Em xin lỗi anh và tập thể anh chị em trong cơ quan rất nhiều ạ.. Vì những hành động của em đã khiến mọi người lo lắng và ảnh hưởng đến công việc chung, uy tín của cơ quan.. Em nghĩ rằng đó là hình phạt mà em đáng phải nhận.. Em xin phép anh cho em được hoàn thành hình thức kỉ luật.. Để có thể làm gương trước toàn cơ quan ạ..
-Thế về Hà Nội rồi hay đang ở đây đấy?
-Em đang ở nhà bạn em bên Bãi Cháy ạ..
-Thôi không về Hà Nội thăm nhà thì về lại cơ quan ở đi, chuyện kỉ luật cũng có thể châm trước được.. Anh chỉ mong em rút kinh nghiệm sâu sắc lần này.. Mình là đàn ông, phải cứng rắn lên.. Chứ không thì làm nghề kiểu gì, mà không cứng thì sau này vợ mày còn bỏ ấy chứ..
Sếp trêu nó rồi cười hà hà.. Nó cũng cười nhẹ rồi đáp lại, Sếp đang mở đường cho nó có thể quay trở lại làm việc, nhưng nó hiểu đây cũng là 1 cách để Sếp thử nó..
-Dạ vâng em cảm ơn những lời chỉ dạy của anh ạ.. Nhưng em vẫn muốn xin anh cho em được hoàn thành kỉ luật.. Sau khi mãn hạn, em xin phép anh được tiếp tục quay trở lại với công việc..
-Ừ thế có khó khăn gì về tiền bạc không?
-Dạ không anh ạ, em cũng không có cần tiêu gì nhiều nên vẫn còn tiền ở đây ạ..
-Vậy thì cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi nhé, có vấn đề gì thì gọi trực tiếp cho anh nhé.. Mà này, ngồi không thì cũng không làm gì.. Anh có việc giao cho mày đây..
-Vâng ạ..
Thế rồi Sếp giao việc cho nó, là làm phóng sự điều tra về một vấn đề đang nóng ở trong tỉnh.. Việc này nó không tiện nói ra nhưng khá là nguy hiểm.. Cụ thể nó sẽ phải đóng vai là ngư dân rồi ăn ở trực tiếp trên biển vài ngày để làm.. Sếp cho nó số của 1 người để trợ giúp về phương tiện đi lại, liên hệ thuyền bè, đồ nghề thì sẽ có người mang qua cho nó.. Đây là bí mật nên nó chỉ được phép đi 1 mình, có vấn đề gì thì báo cáo bằng tin nhắn qua sim rác và tuyệt đối không được lộ nghề nghiệp..
Như vậy nó sẽ có 2 tuần để tìm hiểu, chuẩn bị và dưỡng sức.. Chuyến đi lần này làm nó thấy hồi hộp và kích thích.. Bởi đây là nhiệm vụ mật, phải tự làm một mình và cũng là ước mơ của nó khi theo học ngành báo chí này..
Không ngần ngại, nó bắt đầu ngồi ôm chiếc laptop của Đan Thư để đọc tài liệu, vẽ ra kế hoạch di chuyển, dàn ý sơ qua của bài viết, hướng làm và gửi cho Sếp đánh giá trước.. Nói chung là dạng bài điều tra này nó đã quá quen mô típ nhưng mức độ nghiêm trọng của bài này còn kinh khủng hơn nó tưởng tượng.. Điều này càng khiến nó có thêm động lực để làm..
Đan Thư thấy nó cả ngày chỉ ôm laptop đọc rồi gõ liên tục thì cũng vừa lo vừa mừng.. Lo vì nó mới khoẻ được đôi chút mà đã cắm mặt vào máy tính.. Mừng vì nó đã lấy lại được sức sống trước đây.. Cả ngày cứ tí lại vào hỏi nó có mệt không, rồi lại bổ hoa quả, làm bánh các thứ cho nó ăn..
Tối đó sau khi hoàn thành dàn ý sơ bộ thì nó gửi mail cho Sếp.. Chắc tối muộn nên Sếp đã đi ngủ.. Nó tắt laptop rồi đứng lên vươn vai vài cái, lấy bộ quần áo đi tắm để chuẩn bị đi ngủ..
Tắm xong ra thì đã thấy Đan Thư đang nằm cười khúc khích, trên người mặc bộ đồ ngủ ren màu đen mỏng tang.. Nó thấy vậy thì chợt buồn, chẳng hiểu sao nghĩ ngợi thế nào lại thấy có lỗi với Mía thật nhiều.. Rồi nó tiến đến, ôm lấy cái gối rồi bước ra khỏi phòng.. Đan Thư thấy vậy cũng ngạc nhiên rồi bật dậy hỏi
-Anh đi đâu thế..
-À anh đi ngủ
-Ngủ ở đâu, anh ngủ ở đây mà..
-Anh sang phòng bên này ngủ cho rộng rãi..
Nói rồi nó kéo chốt bước ra xong đóng cửa lại.. Đan Thư vứt cả điện thoại rồi chạy ù theo cản nó lại..
-Không được sang đó..
-Sao thế, bên đó cũng có giường nệm chăn chiếu đủ cả mà.. Khác gì phòng bên này đâu, để anh sang đó ngủ..
-Em nói không được sang là không được sang..
Đan Thư kéo tay nó lại rồi ôm chặt nó lôi về phòng.. Thái độ của em cũng lạ, còn gắt gỏng lên với nó nữa.. Thấy vậy nên nó đứng lại rồi hỏi
-Sao thế, có chuyện gì à? Trong phòng này có ma hay sao?
-Ma mãnh cái gì, anh không được ngủ ở đó, anh phải ngủ ở phòng này với em
-Lí do?
-Chẳng có lí do gì cả, với anh thì không được thôi..
-Em bị dồ à?
Bỗng Đan Thư sụt sịt, rồi khóc toáng lên như một đứa trẻ vừa bị mẹ mắng.. Nó thấy vậy thì hoảng hốt ôm em lại, vỗ về..
-Ê ê chưa ai làm gì nha, đừng có khóc, có chuyện gì có thể bình tĩnh nói cho anh biết..
-Hức.. hức.. anh phải ngủ ở đây với em.. Anh không được ngủ ở đó.. Phòng đó bẩn lắm..
-Sao lại bẩn?
-Phòng đó là để em tiếp khách, anh không phải là khách mà.. Anh đừng có vào đó ngủ.. Huhu..
Nó dường như hiểu ra nỗi lòng của Đan Thư, liền nhẹ nhàng ôm em lại rồi mở cửa phòng, sau đó thì ôm em lên giường..
-Ừ nói luôn đi thì không, cứ ấp úng mãi.. Rồi anh ngủ ở đây, nín đi, đừng khóc nữa nha..
-Dạ.. Yêu anh..
Đan Thư sụt sịt rồi nở một nụ cười sau đó cũng ôm chặt, rúc vào ngực nó.. Nó tắt điện ngủ, kết thúc 1 ngày mệt mỏi vì công việc..
Đề xuất Tiên Hiệp: Sai Thế
Nguyen Hai Anh
Trả lời7 tháng trước
vậy là Nam lấy Linh phải không ạ, vì lấy Ngân chỉ là diễn ra trong mơ
Msi Mainboard
7 tháng trước
Lấy Ngân bác ơi :)
Bruh
6 tháng trước
tự nhiên kết có Linh là như nào hả bác?
Gangv
6 tháng trước
@bruh tác giả chấp niệm lớn quá thôi. chứ theo dữ kiện thì lấy Ngân rồi :d âu cũng là cái số
satnat123 [Chủ nhà]
Trả lời7 tháng trước
Đến đây là kết thúc bộ Hồi ký mưa, chúng ta đã cùng nhau đồng hành 4 năm ngoài đời và 12 năm ở trong truyện.. Chắc hẳn sẽ có nhiều bác đặt dấu hỏi cho chap END này về những tình tiết của nó.. Vậy thì tôi xin thưa rằng đây là 2 cái kết, hi vọng rằng nó đều sẽ làm dịu đi những sự nuối tiếc dành cho các nhân vật của độc giả.. Các bác đứng ở 1 góc độ nào đó, đọc truyện và cảm nhận, lựa chọn cho mình 1 cái kết có thể làm thỏa mãn cảm xúc của bản thân.. Còn với tôi, đó chính là những điều tiếc nuối nhất của cuộc đời, vốn dĩ muốn chống lại sự vô thường của nó.. Để có thể tự thay đổi số phận 1 lần.. Hơn 800 ngàn từ với nhiều nhân vật, câu chuyện cùng cảm xúc hỷ nộ ái ố đã đến lúc phải nói lời kết thúc.. Hi vọng rằng các bác sẽ luôn ủng hộ tôi ở bộ mới sắp ra mắt có tên “Hồi Ký mưa phiên bản truyện”.. Mọi yêu thương của độc giả xin gửi về: STK:1018018849 Ngân hàng Vietcombank Để tôi có động lực tiếp tục phục vụ các bác.. Xin cảm ơn ạ..
Nang2007
Trả lời8 tháng trước
Cuối cùng là tác giả lấy ngân vì có sản phẩm hả 😂
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
THẰNG NAM ĐÂU UPDATE TIẾP ĐI ĐANG ĐỌC CUỐN
Nang2007
8 tháng trước
Donate cho tác giả mà bảo ông ý gửi cho
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
Đọc hay quá ai có info mấy nv chính k nhỉ cho mình xin với
Nang2007
8 tháng trước
Chỉ có trang của ông tác giả thôi còn các nhân vật thì chỉ 1 số người biết thôi
Trung Sen
8 tháng trước
CHO MÌNH XIN TRANG TÁC GIẢ VỚI ĐANG ĐỌC HAY THÌ HẾT CHAP
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
đọc cháp 25 26 chỉ muốn chửi đm thằng Nam thôi kkkk tôi đang đọc đến chap 26 chưa đọc hết câu chuyện nhé
Trung Sen
Trả lời8 tháng trước
hay quá mình rất thích đọc mấy cái truyện voz này đọc cả ngày k chán rồi vừa đọc vừa nghĩ về thơi đi học bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nhớ thật sự
Msi Mainboard
Trả lời11 tháng trước
bao h ra chap tiếp theo v ad hóng quá 🥲
mai thành
Trả lời11 tháng trước
Chap mới đi thím ơi
Hoàng Hồ Bảo
Trả lời11 tháng trước
Ủa p ngoại truyện nhật ký mại anh 5 6 phần mà k thấy nhỉ