Nói đến đây tôi cũng nghẹn hẳn đi, tôi hít thật mạnh để nước mắt không chảy ra. Rơi trên tay tôi là những giọt nước mắt... của em... em đã khóc... nhẹ nhàng... em ngại ngùng ngó ra khung cửa kính... tôi lại càng ôm chặt em hơn. Lần đầu tiên tôi làm em khóc... lần đầu tiên tôi nói rất sâu về kí ức bất hạnh của mình. Những giọt nước mắt đó rất thiêng liêng, đó là từ trái tim của em đổ ra, nó không rơi xuống đất, nó rơi ngay trên tay tôi đây này... tôi lấy tay gạt đi nước trên khuôn mặt em. Em vòng tay nắm chặt tay tôi, cả hai cứ thế rất lâu, rất lâu.
Không biết em đang suy nghĩ gì, tôi cũng không muốn phá đi dòng suy tư của em. Tôi quay lại với những suy nghĩ của riêng mình. Tôi phải nghiêm túc với em hơn, thương em hơn nữa. Còn nhiều dự định trong hè tôi chưa kịp làm cho em nữa. Tôi cũng có một câu hỏi sâu tận trong lòng... rằng vì sao em thương tôi? Nhưng tôi không hỏi ngay lúc này... vì tôi biết thời gian của chúng tôi chưa đủ nhiều, sự trưởng thành chưa lớn... với lại... nếu là em thương tôi thì cũng không cần nói ra vì sao cả, tôi biết lý do mình thương em là được... Nhưng mãi cho đến khi viết những dòng hồi ký này, tôi lại muốn tìm gặp em và hỏi rằng: Ngày đó, vì sao em thương anh vậy?... Mãi mãi tôi không còn cơ hội đó nữa.
Chúng tôi lặng đi với những suy nghĩ riêng để rồi khi có những người khách khác đến, chúng tôi mới ngại ngùng nhè nhẹ buông tay nhau. Chúng tôi thanh toán rồi ra về.
Có những hôm tôi qua sớm đón em ra quán trà sữa, đến nhà thì thấy em nằm ôm chặt cái gối ngay bụng. Tôi lo lắng hỏi han em có bệnh gì không? Em bảo chỉ là bệnh của con gái thôi à, chút sẽ hết. Tôi hiểu ra nên cũng không dám ngồi chọc gì em cả. Hận bản thân mình để em chịu cơn đau đó một mình. Tôi chẳng giúp được gì mà chỉ ngồi đó thôi. Tôi liền chạy đi ra hiệu thuốc mua thuốc giảm đau cho em. Lúc này không phải là lúc ngại ngùng, vì em đang rất đau đớn. Tìm chỗ mua cháo nóng cho em nữa, bụng em đau vậy em sẽ nằm lì ra biếng ăn cho xem.
Quay lại hiện tại...
Mỗi năm tôi cũng quay về quán trà sữa đó, ngồi lại đúng vào cái vị trí ngày xưa... quán đã trang trí khác đi, nhưng vị trí bàn ghế vẫn như cũ, tôi cũng tự gọi cho mình 2 ly trà sữa... một ly em thích... một ly là loại tôi hay uống... socola đắng. Chủ quán và các khách xung quanh có lẽ thấy lạ và hẳn đang chửi thầm tôi rằng tôi điên. Gọi 2 ly xong cứ hẫn người ra nhìn chúng. Tôi mặc kệ, tôi nhìn qua khung cửa kính... mọi thứ vẫn như ngày nào... chỉ khác là... hơi ấm của em... không còn bên tôi nữa... vòng tay tôi luồn qua... chỉ là không khí... khẽ chạm vào tấm kính... mày thay đổi nhiều quá rồi K ạ.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Chí Tôn