Logo
Trang chủ
Chương 27

Chương 27

Đọc to

Bước sang tuổi 21, tôi buộc phải nhìn nhận cuộc đời mình một cách nghiêm túc. Nếu cứ bê tha, lầm đường lạc lối như trước, cuộc đời tôi chỉ là một kẻ thất bại thảm hại.

Gia đình… tôi có đến ba gia đình: bên nội, bên mẹ ruột và cả mẹ nuôi. Trước Tết năm 2015, một năm đáng hổ thẹn khi tôi vật vã với những công việc chân tay ngoài xã hội, học hành thì dở dang. Tôi sợ Tết, sợ phải về nhà, phải kể về công việc, về học hành của mình cho gia đình, họ sẽ xấu hổ về tôi lắm. Vì thế, tôi định không về Tết. Tôi muốn đi đâu đó thật xa, chắc là Đà Lạt, nơi thích hợp cho một kẻ muốn tự kỷ như tôi. Nơi tôi sẽ trốn tránh gia đình, trốn tránh cả bản thân mình. Hết Tết, tôi lại quay về với hai bàn tay trắng, vẫn là một thằng hèn nhát mà thôi. Lúc ấy, tôi tâm sự với thằng bạn thân, nó khuyên tôi phải về nhà, dù cho có thất bại đến mức nào đi chăng nữa. Nghĩ về Nội, người nuôi tôi từ nhỏ, tôi xa nhà cũng đã hai năm rồi. Năm nay Nội 94 tuổi, nếu tôi không về, sau này tôi hối hận không kịp.

Còn tình yêu ư? Tôi thất bại trong mối tình đầu. Tôi đánh mất chính mình, đánh mất cả người đó. Nhìn vào xã hội này, tôi sợ những cô gái ngoài kia… Liệu có còn tình yêu thật sự nào dành cho một kẻ như tôi nữa không? Và cả em nữa, người mà chị T làm mai. Mai mối thì sẽ đi đến đâu cơ chứ, khi em chỉ xem tôi như một thằng nhóc con.

Tôi muốn mọi thứ phải nghiêm túc trở lại, thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Mọi thứ phải được chấn chỉnh ngay từ sáng hôm nay.

Tôi phải chuyên tâm học lại, lấy cho bằng được cái chứng chỉ lập trình. Phải thay đổi bản thân, nó đã tệ hại đến nhường nào rồi. Và còn một điều nữa, đó là em. Tôi phải nghiêm túc theo đuổi em. Cứ theo đuổi em, dù cho em không thích tôi. Ai bảo em xui xẻo, gặp trúng tôi làm gì, hả chị ơi!

Uống xong ly cà phê, tôi quay trở về phòng. Mọi người đã dậy hết cả rồi. Tắm rửa xong xuôi, chúng tôi quyết định ra biển tắm. Ăn sáng trước đã. Chúng tôi chọn một bãi biển vắng người. Trước khi xuống tắm, tôi tranh thủ selfie với em vài tấm làm kỷ niệm. Em chu môi, che nắng, nhìn cũng đáng yêu phết. Tôi bảo em đứng lên thành bậc nhìn ra biển để chụp ảnh cho em. Tôi chụp khá chuẩn, đẹp thật, có biển, có mây trời, và chỉ có em thôi.

Tôi và chị T ngồi quán cà phê nhìn ra bãi tắm. Em, thằng L, nhóc Bờm xuống biển tắm ở một bãi đá, nơi ít người tắm hơn bãi phía trên. Chị T đang ngồi thì bị dụ xuống biển với lý do thằng Bờm bị gì đó, kêu mẹ xuống gấp. Thế là chị dính đòn, bị lôi từ bãi cát xuống biển, trầy cả hai đầu gối, chảy máu luôn. Em cũng không thoát được, bị nhóc Bờm và thằng L ẵm lên quăng xuống nước. Tội cho em thật, giá như tôi yêu biển, tôi xuống tắm… nhiều khi em còn chạy không kịp, haha.

Tôi ngồi trên bờ giữ đồ cho mọi người. Trước đó, tôi mượn điện thoại của em với lý do ngồi chán lướt web, viện cớ điện thoại của tôi hết pin nữa. Mọi người xuống tắm hết, chỉ còn mình tôi. Tôi mở điện thoại của em, thêm thông tin của mình vào hết. Gửi cả những tấm hình tôi vừa chụp nữa. Lát sau, mọi người lên hết, đòi uống nước dừa. Trả điện thoại cho em, em lườm lườm tôi, thấy ghét thật.

Trên đường quay về khách sạn, tôi chạy nhầm đường. Là thật chứ không phải tôi cố tình đâu. Quay lại thì chị T và thằng L đã chạy đi mất rồi. Phòng nằm sâu bên trong thành phố, quẹo tùm lum hết. Em ngồi sau đang ướt, lại còn lạnh nữa, em đấm đấm vào lưng tôi, em trách:

* Trời ơi, đến cái chỗ ngủ cũng quên đường nữa!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Khủng Bố Sống Lại (Dịch)
Quay lại truyện Hồi Ký : Nàng Heo Nái
BÌNH LUẬN