Logo
Trang chủ
Chương 28

Chương 28

Đọc to

Tôi im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười thôi. Ừ thì kệ, cứ chở em đi thông thả như vầy cũng được. Nhớ lại lúc sáng đi uống cà phê, tôi có liếc sơ qua tên đường xá. Không nhầm thì đó là khu Á Châu, tên đường là Phan Huy Chú, Phan Huy Ích gì đó. Dừng lại search Google Map thì không ra, nó toàn ra ở Sài Gòn không thôi. Ở Vũng Tàu chắc chưa cập nhật. Đi hỏi hai, ba người dân sống ở đó, họ cũng bảo không biết luôn. Ôi trời! Tìm mấy bác xe ôm thì không thấy ai. Cuối cùng, tôi dừng lại một tiệm tạp hóa hỏi khu Á Châu, người ta chỉ. Tôi chạy vào khu đó, may mắn thay chạy qua được chỗ uống cà phê lúc sáng. Thế là mò lại được đường về. Trên đường về, tôi đưa tay ra sau nắm chặt tay em, kéo ra phía trước bụng mình. Em gồng mình giằng lại:

* Chị mới chia tay người ta được có một tháng thôi đó, em có biết không?

Nghe xong tôi rất buồn, nghĩ lại hành động của mình là sai. Tôi buông tay em ra, im lặng mà chạy xe về.

Mọi người tắm rửa, dọn đồ để chuẩn bị trả phòng. Có một bí mật tôi muốn thỏ thẻ là… từ bữa giờ ai cũng tắm ít nhất ba lần, còn tôi thì… chưa tắm lần nào cả.
Em nhăn mặt nói:

* Đi tắm đi ông Nội, ông chở tui đó.

Nghe em nói vậy nên tôi cũng ráng đi tắm. Tắm xong, tôi mặc lại bộ đồ cũ luôn, kệ, ở dơ không sao đâu. Em đang nằm sấp trên giường bấm điện thoại. Tôi chạy lại nằm sấp kế bên em luôn. Em hỏi mượn điện thoại của tôi, tôi cho. Em làm gì đó, cứ hễ tôi quay nhìn thì em lại che lại. Xong, em trả điện thoại cho tôi thì… em xoá hết rồi… Xoá hết những tấm hình chúng tôi chụp cùng nhau… Tôi khá buồn nên đã cắn vào bắp tay em, tôi cắn thật… cắn mạnh vì việc em vừa làm với tôi.

Áo khoác của em dơ vì tôi mặc hôm qua rồi. Tôi còn cái áo thun tay dài chưa thay, tôi đưa cho em mặc. Dọn lại ba lô của mình, tìm gói thuốc hút dở còn vài điếu bị quăng xuống giường. Mở ra thì ôi thôi, toàn là giấy bị quấn bỏ vào, thuốc đâu không thấy. Tôi nghĩ là em làm, tôi đưa gói thuốc ra trước mặt em, em giả bộ ngó lơ đi chỗ khác.

Cả bọn bắt đầu di chuyển về lại Sài Gòn. Trên đường đi, tôi im lặng, tôi không biết phải nói gì nữa. Im lặng mà về rồi mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây thôi. Em hỏi tôi có buồn ngủ không, có cần dừng chân lại ở đâu không?

* Không sao.

Tôi đáp rồi tiếp tục chạy, tôi chạy chậm hơn lúc đi.
Em bảo hồi tối không ngủ được gì, giờ mệt quá.

* Ôm đi, dựa vào vai mà ngủ.

Em nhẹ giọng nói lời cay đắng:

* Thôi, mấy người hiểu nhầm nữa.

Tôi im lặng một đoạn rồi nói:

* Là tôi tự nguyện, nó không có ý nghĩa gì đâu.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đã nhớ một cuộc đời!
Quay lại truyện Hồi Ký : Nàng Heo Nái
BÌNH LUẬN