Tôi và em vui đùa trên đoạn đường còn những 30km nữa mới đến Sài Gòn. Đang đi thì có một đôi trai gái chạy xe lên bảo là bánh xe bị bể kìa. Tôi giật mình tấp vào lề, đúng là bể thật, vậy mà không hay biết gì. Thường thì tôi rất bực nếu bị bể bánh xe, nhưng lần này thì khác, tôi điềm tĩnh không cau có. Chỉ lo cho em bị say nắng thêm thôi, đi từ 12h trưa tới giờ mà. Ngó xung quanh, mùng 6 rồi, nhà nào cũng đóng cửa kín mít hết, các tiệm sửa xe còn trơ lại mấy cái bánh phía trước.
Em kêu đẩy bộ nhưng tôi không chịu, kêu em cứ ngồi lên xe, tôi chở em đi tìm chỗ vá. Chạy một đoạn hơn 300m thì chỉ thấy một bác vá xe dù ngoài đường thôi, vào thôi chứ còn lựa chọn nào khác. Ông bác này vá dù chứ không vá trong cho vỏ không ruột, miệng thì chắc như đinh đóng cột là chạy bao ngon cả năm. Ờ thì đành vậy, chứ ổng cũng không có máy móc gì cả. Tôi tìm cái ghế cho em ngồi, em lắc đầu không chịu, tôi đè hai vai của em xuống, bắt ngồi lên ghế, tính em ngang bướng nên phải mạnh tay, nói không được.
Thấy em bốc điện thoại lên nghe, tôi thì ngó qua coi ông chú kia vá kiểu dù ra sao cho vỏ không ruột. Ổng nại cây thép dài khoảng ba tấc ra rồi nói: "Đinh tặc rồi còn gì nữa". Cây thép cong cong nên tạo lỗ thoát khí, làm xì bánh xe. Xong xuôi thì tôi và em lên đường.
Em nói giọng buồn: "Mẹ bệnh rồi."
Tôi: "Từ khi nào? Bệnh gì?"
Em: "Chắc từ hôm đi. Đường còn xa không?"
Tôi: "Cũng cỡ nửa tiếng là tới."
Em im lặng. Tôi vờ lấy tay em để lên bụng mình rồi tập trung chạy cho nhanh.
Đường vào nhà em quanh co, nhiều khúc cua quẹo, tôi rất choáng. Đường đất đá, gồ ghề mà còn dốc và các cây cầu nhỏ nữa chứ. Em ghé mua thuốc và phở cho mẹ của mình.
Đến nhà, vừa mở cổng ra thì một bầy chó trong nhà em chạy ra quẩy đuôi, nhảy nhảy vồ em. Em thương chó lắm, em xoa đầu hết tụi nó. Dắt xe từ cổng vào đến bậc thềm nhà em là một cái sân vườn đầy cây và hoa dâm bụt đủ sắc màu. Em vào thưa mẹ đã về rồi chuẩn bị phở cho mẹ ăn. Tôi cũng vào chào bác rồi đi ra sân vườn nhà em.
Hoa dâm bụt đủ loại màu sắc, có xoài, có bưởi, mấy chậu hoa treo trên cây nữa. Tôi lấy điện thoại ra chụp hình lại. Chụp cả khung cảnh nhà em luôn.
Lúc sau em ra đem cho tôi lon nước ngọt. Em ngồi lên cái võng trước cửa nhà, tôi ngồi trên thành lan can ngay đó. Đột nhiên em thay đổi.
Giọng em cay nghiệt: "Về đi, hết giá trị lợi dụng rồi."
Tôi khá bất ngờ không nói được lời nào, tôi chỉ đưa mắt nhìn em.
Vẫn cái điệu ấy em nói: "Về lẹ đi, đợi đuổi hả? Cho Kỵ Kỵ đuổi bây giờ."
Tôi căng hết mắt, không chớp mắt nhìn thẳng vào em, tôi không hiểu được. Chuyện gì thế này? Tất cả những gì em nói trên đường đi, đều là giả dối sao? Đều là vì để nhờ tôi chở về đến nhà rồi hết giá trị, để em vứt đi sao? Em đang đùa cợt tôi sao? Quá bực tức tôi đứng dậy đi về. Ra đến bậc thềm tôi có quay vào chào mẹ em.
Em đi ra bảo: "Biết đường về không?"
Tôi im lặng dắt xe ra khỏi cổng, em cũng dắt xe ra chạy. Tôi quả thật không thể nhớ nổi đường xá ra khỏi khu nhà em nữa, nên đành chạy theo sau em, quanh co cua quẹo một hồi mới ra được đường lớn để đâm ra QL1 mà về. Tôi về lại nhà Nội, thằng em ngoài Bắc vào nó còn ở đấy.