Trò chuyện thêm một chút nữa… em nói về nhà em… ba em mất sớm… lúc em còn nhỏ… đủ nhỏ để không thể nhớ được khuôn mặt ba của mình… mọi thứ về ba em chỉ được nghe kể lại mà thôi… nhìn tấm hình thờ để biết được… khuôn mặt ba là ai… em vừa nói vừa cười toe toét… em bị khùng rồi… em đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước nổi buồn đó… tôi đưa mắt nhìn chăm chăm em… em đừng làm như vậy nữa… tôi đau lắm.
Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại nghiệt như vậy… lấy của em đi rất nhiều thứ… tình nghĩa gia đình… tình yêu của đời con gái… và mang đến cho cuộc đời em thứ rắc rối mang tên của tôi.
Quoét! Quoét! Tiếng còi của người bảo vệ công viên, cũng trễ lắm rồi, ông ra thổi còi để những cặp đôi đang ngồi biết phải ra về. Nhờ vậy mà tôi và em mới quay trở về thực tại. Chúng tôi bước ra bãi xe.
Đang đi thì em có hỏi tôi kĩ về chuyện, tại sao nhà tôi ở SG mà lại còn ở trọ nhà chị T.
Tôi cũng cười rồi nói: Nổi buồn của em rất lớn… nhưng… có lớn bằng việc… có ba mà còn thua cả không có không?
Em cố hỏi tiếp nhưng tôi giấu… tôi không muốn đem những chuyện buồn, nghiệt ra mà nói nữa.
Đưa em về nhà, trên đường đi tôi có nắm tay em… em không nói gì… chỉ là… chỉ là… người nắm là tôi mà thôi… tôi hài lòng về việc đó… không sao cả… rồi em sẽ… em sẽ nắm tay tôi sau này.
Chào gia đình em rồi tôi ra về… giờ thì tôi nhớ đường rồi… mãi mãi… tôi sẽ không quên con đường này đâu… dẫu có khó khăn… dẫu có trắc trở… là tôi muốn như vậy… thử thách chính con người tồi tệ của bản thân mình.
Về đến phòng, mở điện thoại lên thì em có nhắn tin đến.
Em: Chị không mạnh mẽ như mấy người nghĩ đâu.
Chị khóc khi mọi người đã ngủ và thức dậy như không có gì xảy ra.
Nhóc con ạ!
Sao em vẫn coi tôi như một thằng nhóc vậy? Tại sao chứ?
Tôi: Trong nụ cười của chị, tôi thấy được điều đó, chỉ cần chị muốn, tôi sẽ đến bên, đi bất cứ đâu, tôi cũng không biết, quyết định theo đuổi chị là đúng hay sai, tình cảm không có khái niệm đó, chị còn yêu người đó nhiều, chỉ có 1 con đường, tôi thì cứ nắm tay chị, chị chọn lựa để yên, hoặc dứt ra, chứ tôi sẽ không buông tay đâu, hứa đấy.
Em: Làm vậy để được gì chứ, đồ khùng?
Tôi: Ừ khùng… nên lỡ thương chị mất rồi.
Em: Mong là những gì mấy người nói, được sẽ làm được. Đừng mang tui ra đùa giỡn, tui khóc nhiều rồi, không còn sức để khóc đâu.
Tôi: Tháng sau tôi sẽ bỏ thuốc, tôi làm cái đó trước cho chị.
Em: Không phải vì tôi, mà vì bản thân mấy người trước, giả như vì tôi bỏ, vậy nếu có gì xảy ra, không phải mấy người sẽ hút nhiều hơn sao?
Tôi: Ờ chị đọc được suy nghĩ của tôi rồi
Em: Trẻ con
Tôi: Ờ biết rồi, nói mãi… mà tát đau đấy.
Em: Lỡ tay mà nhắc hoài.
Tôi: đau lắm… có vết hằn trong tim rồi.
Em: Ờ khắc sâu vào… tát cho tỉnh.
Tôi: Chị đấy
Đừng cứ để tôi thương chị nhiều rồi… lại chưa hề thương tôi… dù là cái miệng nói vậy… nhưng tôi cũng biết đau mà.
Em: làm văn hay quá… lạc đề khó hiểu.
Tôi: Khuya rồi… chị ngủ đi
Em: Ờ ngủ ngon
Tôi: Thương chị!
Mùng 7 Tết, hôm nay là ngày 14/2… nó là ngày tình yêu của mọi người… nhưng tiếc là nó chưa phải là của tôi và em… không có những bông hoa hồng… không có những món quà… nhưng nó thật ý nghĩa… được theo đuổi em… chính là món quà lớn nhất của tôi trong năm 2016 này.
Ngủ thôi… Chị ngủ ngon.