Logo
Trang chủ
Chương 4

Chương 4

Đọc to

Mỗi buổi sáng, tôi cố gắng thức dậy thật sớm, việc đầu tiên là gửi cho em một tin nhắn. Sau đó mới bắt đầu làm việc riêng của mình. Em cũng đáp lại, và chúng tôi bắt đầu một ngày mới như thế. Kết thúc một ngày cũng vậy. Với tôi, như vậy là quá đủ cho một kẻ yêu đơn phương như tôi rồi.

Tôi vẫn thường xuyên đi sinh hoạt ở xã mỗi tuần, không hẳn chỉ vì là một tổ phó nữa, mà đã có thêm một lý do: đó là mong được gặp em, được thấy em vui cười cùng bạn bè. Ngắm nhìn em... tự khi nào đã trở thành một niềm vui của tôi. Nhưng em ít đi sinh hoạt hẳn, có khi hai tuần mới đi một lần. Tôi cũng hiểu, nhà em, Nội em cũng khó tính và cổ hủ, nhà lại chỉ có em là con gái, lại sống bên Nội từ nhỏ nên việc em tham gia nhiều hoạt động rồi đi về muộn sẽ ảnh hưởng lắm. Hàng tuần tôi vẫn đến nhà em, mua cho em ít đồ ăn vặt. Mỗi lần tôi đến là em lấy cơm cho tôi ăn, tôi đòi phụ em nhưng em không chịu, em cứ bắt tôi ngồi trên nhà đợi, để em làm rồi bưng lên. Y như một người vợ chăm lo cho chồng đi làm về vậy... đó chỉ là do tôi tự nghĩ ra thôi. Chứ thật ra là do phép lịch sự, nên em phải làm thế, chứ thật lòng tôi biết, ai mà rảnh bưng cơm lên cho người dưng mà cứ đến làm phiền hoài như vậy. Em cũng ngồi ăn cùng tôi, tôi gắp cho em ăn, em ngại ngùng, còn bà Nội có vẻ không hài lòng về cách cư xử của tôi.

Nội: Thôi khỏi gắp cho nó.

Tôi: Dạ, dạ.

Những lúc ấy, tôi cố gắng ăn để không phụ lòng em, chưa bao giờ tôi quý trọng tô cơm đến vậy. Hai đứa ăn như một gia đình vậy (dù chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra mà thôi). Ăn xong tôi muốn giúp em dọn, nên đã nhanh tay bưng hết chạy xuống bếp, để em không kịp ngăn tôi lại. Xong rồi tôi đi lên nhà trên.

Nội khó chịu nói: Sao mày không để nó làm cho?

Tôi: Dạ con ăn rồi phải dọn chứ bà.

Rồi tôi đi ra sân trước ngồi đợi em. Một hồi em cũng bước ra ngồi cùng... thế đấy, hai đứa luôn bắt đầu với không khí e dè, ngại ngùng.

Chúng tôi trò chuyện về những ngày sinh hoạt Đoàn mà em không đi được, nói về những việc ở trường lớp, hỏi về bài vở của nhau. Rồi tôi cũng phải về nhà.

Kết thúc một ngày là tin nhắn tôi gửi đến em: "K biết K đang làm phiền T... nhưng T à... việc một người con trai thích một người con gái... cố gắng bên cạnh người đó... đâu phải là sai đúng không... T ngủ ngon."

Em: "K ngủ ngon."

Tin nhắn trả lời từ em dù chỉ là lời xã giao lịch sự nhưng tôi vô cùng vui... miễn là em đừng im lặng.

Ngày 8/3 cũng đến gần... trường lớp, đoàn xã... tất bật lên chương trình, quà để tri ân người mẹ, người cô mà mình quý mến. Ấy vậy mà đi đâu đâu cũng bị bọn con gái lẽo đẽo nói: "Nè nè, mai là ngày gì biết không? Tui hổng có kén đâu, tặng gì lấy đó à." Trời, đúng là bọn con gái hùa theo, bọn nó đã là phụ nữ đâu chứ. Ấy vậy mà lớp nào cũng có tục lệ ngày đó phải tặng quà hay tất cả bọn con trai trong lớp phải trực nhật, dắt xe cho bọn con gái, ngày đó con gái không bị kiểm tra miệng, nếu có cũng được châm chước điểm hơn con trai... phải chi tôi và em học cùng lớp thì cái gì tôi cũng chịu hết... còn đằng này... tâm trí đâu mà lo nghĩ đến bọn con gái trong lớp. Nghĩ về em, không biết em có được tặng nhiều quà không? Tôi có nên tặng em gì không? Liệu nó có ý nghĩa với em và em có thích được tặng không?

Nghĩ tới nghĩ lui tôi quyết định chỉ mua đồ ăn vặt đến ăn cùng em, trò chuyện cùng em, những món quà sẽ không ý nghĩa gì đâu, em vốn không muốn mắc nợ tôi mà. Khi tôi đến tầm 7h tối, thì đã thấy em và cô bé hàng xóm đang trò chuyện rất vui vẻ. Tôi vào chào hỏi Nội rồi ra ngồi cùng cả hai.

Tôi: Mừng ngày của hai cô nàng xinh đẹp.

EHX: Trời trời, sến súa :@ :@

Em chỉ cười. Rồi cô bé hàng xóm thúc em kể lại câu chuyện trên lớp của em hôm nay.

Em: Tụi nó làm giấy cho bóc thăm, con trai nào bóc trúng số tụi nữ thì tặng quà đã chuẩn bị. Mắc cười lắm.

Em kể nhiều lắm, vui lắm, rồi em kể đến một đoạn mà làm tôi nhớ mãi. Đó là giờ ra chơi, một cô bạn cùng lớp chơi trò xem chỉ tay cho em, cô bạn này cố tình nói to đến "tên kia" - cái tên mà theo đuổi em mà em không đồng ý nghe: "Con gái tuổi này chỉ tay tình duyên rõ quá trời, đang quen một người nè, mà cũng lận đận nha, người ta học khác trường, nhưng mà rồi sẽ hạnh phúc." "Tên đó" nghe được nên cau có quát lên um sùm, nghe đoạn này mà cả ba cười đau bụng. Riêng tôi, em đang rất vui khi kể về chuyện đó, liệu đây có phải là tín hiệu tốt, rằng em đã phần nào chấp nhận tôi, hay đơn giản em muốn thử thách tôi thêm để chắc chắn rằng tôi đáng tin tưởng.

Đêm hôm đó tôi rất vui, tôi phải cố gắng hơn nữa, hơn nữa mới được. Chúc em ngủ ngon.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán Gái Ở Nhà
Quay lại truyện Hồi Ký : Nàng Heo Nái
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện