Vẫn như vậy, mỗi ngày bắt đầu bằng tin nhắn chúc nhau học tốt, kết thúc bằng tin nhắn chúc ngủ ngon. Lâu lâu gặp nhau ở chỗ sinh hoạt, rồi thỉnh thoảng tôi lại qua nhà em trò chuyện.
Em cởi mở hơn, tâm sự với tôi về những điều rắc rối em gặp phải: đi học về bị bọn du côn dọc đường trêu ghẹo, hay lúc đi học cứ có ông già nào sáp sáp vào hỏi đường, rồi những chuyện quá khứ, nhiều thứ khác nữa. Giữa em và tôi đã bắt đầu có những tiếng cười vui vẻ, tự nhiên hơn. Em giới thiệu cho tôi về N, một người bạn cùng lớp mà em gọi là chị. Trên lớp, N là người bảo vệ em, hay nói đúng hơn, em làm bất cứ điều gì cũng đều hỏi ý kiến N trước. Em cũng kể cho N nghe về tôi. N có qua chơi với em thì cũng đã gặp tôi. Lúc N về, tôi chủ động xin số, nói rõ là tôi đang trong quá trình theo đuổi em thật sự rất nghiêm túc, nên mong N giúp đỡ. N đồng ý.
Tôi nhắn tin cho N để hỏi xem em nghĩ về tôi như thế nào khi tâm sự với N. N bảo tôi cứ hãy như vậy, theo đuổi tiếp đi, N sẽ ủng hộ, nói rằng em đang thử thách tôi đấy.
Nghe lời động viên của N, tôi càng thêm kiên trì. Tôi tin rằng một cô gái như em cũng đang khao khát có được một tình yêu, một tình yêu thật sự, cho nên em mới thận trọng như vậy.
Rồi ngày sinh nhật của tôi cũng đến, vào những ngày đầu tháng tư năm 2012. Từ khi sinh ra, gia đình tôi không ai nhớ đến ngày này ngoài tôi cả, hay nói đúng hơn là chỉ có Nội tôi là không thể nhớ. Ngoài ra cô dì chú bác thì có ai quan tâm làm gì. Bạn bè thì chúc nhau vài câu rồi hỏi có tổ chức gì không để đi, tôi không tổ chức gì cả. Nhưng năm nay thì khác, tôi đang mong chờ một người, một người chỉ cần chúc tôi một câu sinh nhật, một người chỉ cần đi dạo phố cùng tôi, đó là em, tôi mong em nhớ đến ngày này.
Tôi cố tình không liên lạc cũng như không qua nhà em kể từ đầu tháng, để em nghĩ đến tôi nhiều hơn.
Rồi ngày đó cũng đến. Đi học về, tôi ngồi chờ tin nhắn của em. Đợi mãi từ 4 giờ rồi 5 giờ, 6 giờ trôi qua, đã 7 giờ rồi mà em vẫn chưa nhắn tin gì cả. Chẳng lẽ em vô tâm đến thế sao? Chẳng lẽ gần một năm qua, em không hề có tình cảm gì với tôi sao? Tất cả những ngày qua... những lời trò chuyện, những dòng tin nhắn, những bữa cơm... tất cả là vô nghĩa với em sao?
Tôi phải làm gì đây? Sau hôm nay tôi nên dừng lại hay tiếp tục? Mặt tôi dày lắm rồi hay sao, chẳng lẽ xem như không có chuyện gì mà tới lui nhà em nữa?
Lúc này đây tôi rối quá.
Tin! Tin! Có tin nhắn đến, tôi như vớ được một tia hy vọng, mở vội vàng như muốn xé toạt cái điện thoại ra.
Em: K ơi, có nhà không? K ra ngay cổng trước trường TX đi nha, lẹ nha.
Tôi: Ừm, K ra liền.
Tôi mừng hết cỡ, em nhớ và em đang dành cho tôi sự bất ngờ. Tôi nhanh chóng chạy ra chỗ em hẹn. Em hẹn ở gần trường cấp hai ngày trước mà tôi và em học, có lẽ em ngại người khác biết. Tôi chạy bộ ra đến nơi, em vẫn chưa đến, chắc là em đang trên đường đến đây. Một hồi sau, dáng hình quen thuộc đang chạy chiếc xe đạp đến. Em dừng lại, trên tay là một hộp quà. Em đưa tôi kèm theo câu chúc mừng sinh nhật rồi nhanh chóng rời đi, mặc cho tôi nói muốn rủ em đi ăn chè hay gì đó. Em sợ điều gì? Em sợ rằng ai đó sẽ thấy em tặng quà cho tôi, em sợ rằng tôi ngộ tưởng rằng em thích tôi? Em đang trả nợ cho tôi, đúng rồi, món quà này là em đang chờ đợi để trả nợ cho tôi về những ngày qua thôi mà.
Cầm quà vào nhà mà tôi chẳng buồn muốn mở ra xem. Nó có ý nghĩa gì đâu? Hay là tôi nhắn một tin rằng từ nay sẽ không làm phiền em nữa, nên em đừng lo lắng gì cả, như vậy chắc em sẽ vui lắm.
Giận em, giận cả chính mình đang trong suy nghĩ tiêu cực, tôi bèn mở gói quà của em ra xem. Bên trong là một cái ly sứ, chắc em muốn tôi dùng cái này để uống cà phê, và một cái thuyền gỗ bé có thể lên dây cót để phát ra nhạc, tôi không hiểu lắm về ý nghĩa món quà em dành cho tôi. Một tấm thiệp nhỏ, tôi nhanh tay chụp lấy và mở ra thật nhanh xem em viết gì, em viết nhiều lắm:
"T cảm ơn K, cảm ơn rất nhiều vì những điều K đã làm cho T, T đều biết và hiểu hết. “Tình bạn” có thể trở thành Tình Yêu nhưng khi yêu nhau mà tan vỡ thì rất khó trở thành bạn được.
Ai mà không muốn yêu và được yêu. Để có được một tình yêu không phải là dễ, phải trải qua lỗi lầm, hờn giận, cãi nhau nữa. T chứng kiến nhiều cảnh đó rồi, điều đó làm T sợ và thấm thía vô cùng. T không có nhiều thời gian để hờn giận hay nghi ngờ. Mặc khác, bà Nội T quá cổ hủ, khó trong những chuyện tình cảm nên T rất e dè. Không phải là sợ mà không dám, tại T nghĩ chưa tới lúc. K có thấy T còn con nít lắm không. Con nít mới dễ thương mà, trong sáng chứ không có đặc quánh sặc sụa mùi tình cảm, yêu đương. Mặc dù có đôi lúc, miệng nói cái này nhưng lòng lại nghĩ cái khác. Tính T là không thích làm phiền người khác, không thích vướng bận hay gây rắc rối, cho nên nếu T có làm gì sai với K thì đừng giận nha."
Đây có thể nói là câu trả lời của em dành cho tôi: Em không thích tôi, hãy dừng lại đi. Đứng giữa hai dòng suy nghĩ, một là tôi dừng lại vì em đã nói rõ ở trên, hai là tôi tiếp tục theo đuổi em, có lẽ đây chính là thử thách của em. Tôi phải bình tĩnh lại. Tôi nhắn tin cho em.
Quay về hiện tại:
“Ngày đó của tháng tư năm 2012 là ngày sinh nhật đầu tiên mà tôi cảm nhận được. Nó không có bánh kem, nó không có bạn bè và quà cáp gì cả, nó không có những bài hát… nó chỉ có tình cảm của tôi dành cho em và món quà từ em. Vậy mà nó trở thành ngày sinh nhật mà tôi trân trọng nhất. Nhưng buồn thay, đó cũng chính là lần sinh nhật cuối cùng mà tôi nhận được từ em… sự tiếc nuối giờ đã thật muộn màng. Năm nay 2016, đã 4 năm trôi qua rồi, ngày ngày tôi vẫn âm thầm dõi theo từng dòng status, từng những cái like của em. Sinh nhật em năm 2014, 2015 tôi đều chuẩn bị quà cả, nhưng không thể gửi đến em được…
Dù có chuyện gì xảy ra, giận thì giận, chứ đừng buông tay nhau nhé T…”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Bên Trong Người [Dịch]