Em bảo: "Thích tóc dài đúng không? Nhìn lần cuối đi."
Tôi hơi đượm buồn, có lẽ em sẽ thay đổi bản thân mình vì người cũ...
Tôi: "Quyết định rồi hả?"
Em: "Mai tui sẽ là con người khác."
Tôi lại trêu em: "Là em chứ?"
Em: "Còn phia nha."
Tôi nghiêm túc nói: "Heo thay đổi sao cũng được, miễn là những cái không cần thay đổi thì đừng thay đổi, tui vẫn thương."
Em: "Hả, chiều cao thì không đổi được rồi..."
Tôi: "Giờ còn giỡn được, đồ heo con, tôi heo bự nè."
Câu nói của tôi có làm em mỉm cười ở phía sau màn hình tin nhắn không? Tôi đang cố gắng làm nhòa đi nỗi buồn của em, về một mối tình mà em rất đau.
Em: "Bự là sao? Sao bự hả?"
Tôi suy nghĩ câu trả lời ngây ngô nhất có thể để làm em vui: "Thì mốt sẽ giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, tôi thương mấy người hơn mấy người thương tôi, vậy được chưa?"
Em: "Tui không dám tin."
Tôi: "Không cần phải tin, để tự tôi làm."
Em: "Ông là người nói những lời tui chưa bao giờ nghe. Khửa khửa!"
Tôi: "Ờ, với heo là tôi nói nhiều lắm rồi đấy, cũng là những lời tôi chưa bao giờ cần nói ra."
Rồi em chụp hình đang ngồi uống ở nhà với chị T và mọi người trong nhà cho tôi xem. Em bảo là mỗi khi buồn, em hay uống với mấy anh chị tại nhà, chứ không có ra quán xá gì cả.
Tôi trầm giọng lại, tôi thay đổi luôn cả cách xưng hô, em ép em phải buông bỏ những cái cũ đi, phải theo tôi xây dựng cái mới, hay đúng hơn... là bản thân tôi ép mình phải trưởng thành hơn. Tôi biết, tôi buộc phải thay đổi con người mình từ đây.
Tôi: "Anh cho phép em hôm nay là ngày cuối được buồn. Bắt đầu từ mai, em sẽ là Heo của anh, không được buồn nữa."
Em: "Không phải tui buồn chuyện đó, buồn do hôm nay không làm chuyện gì ra hồn."
Tôi: "Em còn gia đình, giờ có thêm anh rồi, em sướng nhất rồi nhé heo."
Em: "Tui lầy lắm, tính cực xấu, nóng tính, bựa, rất ngu... hết nhớ rồi."
Tôi chiếm vào một câu trêu em: "Còn điều gì để anh thương em hơn nữa không?"
Em: "À, nói nhiều nữa."
Tôi: "Ờ vậy tốt, nói bù cho anh. Còn anh xấu nhiều lắm, được mỗi cái đẹp trai và tốt tính à, à còn cả chưa có sự nghiệp nữa."
Em: "Buồn nôn quá."
Tôi: "Em ráng chịu thiệt thòi chút nha."
Em: "Tui, có bao giờ sợ khổ đâu."
Tôi: "Em biết không?"
Em: "Chưa có biết."