Tôi bắt đầu trải lòng mình: "Khoảng thời gian trước Tết, là khoảng thời gian anh bị mất phương hướng, bản thân mình, là quên mình là ai. Nhà nội nuôi anh từ nhỏ, nhà mẹ nuôi ở Trảng Bàng. Anh không muốn quay về, anh từng suy nghĩ xách ba lô rồi đi đâu đó lên Đà Lạt, nơi đó có phong cảnh, anh sẽ cắm đầu ngồi uống cafe mãi như vậy, rồi lại quay về với bàn tay trắng. Rồi thằng bạn mới kêu anh nên về nhà. Tết anh không đi đâu cả, chỉ ở nhà chơi với anh em trong nhà, một đại gia đình bên nội, hơn 30 con người sống ở đó, chỉ có nội là có ý nghĩa trong đời anh, công ơn nuôi nấng, anh sợ rằng... nếu mình không về... sẽ muộn... vì nội 94 rồi. Ba anh từ Bắc về, anh chào đứng hai chữ "chào ba," từ đó không nói gì nữa, cũng 5, 6 năm liền như vậy rồi, riết cả nhà không ai động đến chuyện anh với ba, anh thấy mình như thằng con rơi vậy. Rồi ngày đi Vũng Tàu với em, anh không định đi, nhưng chả hiểu sao lại đi nữa. Thật lòng mà nói hôm đó, mọi cảm xúc của anh chỉ là nhất thời mà thôi, cứ đùa với em như vậy, không quan tâm là sẽ tới được đâu, vì sau này có thể chẳng còn gặp lại.
Sáng đó anh đi cafe một mình, suy nghĩ nhiều thứ, gia đình, bản thân, tương lai, sự nghiệp... và cả em.
Anh còn nợ nội và mẹ một nàng dâu.
Anh còn nợ bản thân mình một sự nghiệp.
Anh còn nợ gia đình công nuôi nấng.
Anh còn nợ ông trời nỗi nghiệt này phải trả.
Có quá nhiều cái nợ anh phải trả khi trưởng thành, anh buộc phải vươn lên, không thể cứ thảm bại như vậy được. Vậy nên anh muốn phải nghiêm chỉnh lại... và việc đầu tiên đó là theo đuổi em một cách nghiêm túc... song song đó là củng cố lại kiến thức để ra đời, lối sống, cư xử, một mình anh không đủ ý chí và kiên trì... nên anh bây giờ... thật sự rất cần có em... heo ạ."
Nói hết những suy nghĩ của mình, đầu tôi đang lâng lâng khi hút liền ba điếu thuốc. Cố đoán xem em sẽ cảm nhận như thế nào, đoán xem em sẽ mở lòng với tôi hay em chẳng mảy may để ý và hiểu được những lời tôi muốn nói.
Một hồi sau em trả lời: "Em sẽ về thăm nội, nhưng phải để em ổn định mọi việc đã."
Tôi vô cùng hạnh phúc, niềm hạnh phúc tưởng chừng như sẽ chẳng còn cô gái nào trên đời nói với tôi như vậy nữa cả: "Ừ, anh chờ. Đừng có cảm động mà khóc đấy heo... anh say thuốc nên mới nói được nhiêu đó à."
Em: "Hả, thuốc gì?"
Tôi: "Lá đấy hehe."
Em: "Hôm nay em sẽ mọi mấy người bằng anh, thì anh cũng phải thể hiện những gì đã hứa. Đầu tiên là thuốc."
Tôi liền cầm gói thuốc lên, bẻ đi những điếu còn lại, chụp hình gửi sang cho em thấy. Tôi làm ngay điều đó vì em, mặc dù cũng tiếc chút chút trong lòng.
Em ranh mãnh nói: "Ủa còn gói nào không vậy?"
Tôi: "Ác, con heo này thiệt là."
Vậy đó, bây giờ tôi thương em, chắc chắn là em chưa hề thương tôi đâu, em chỉ có cảm nhận chút gì đó ở tôi mà thôi. Không sao cả, vì tôi đã từng nói với em rằng... đừng động lòng với tôi sớm, hãy để tôi theo đuổi em chân thành hơn nữa.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những câu chuyện tình yêu