Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Kể từ buổi chiều ngày hôm đó, tôi quyết định rời xa cuộc sống của em. Tôi không bén mảng đến nhà em nữa, không nhắn tin, online Yahoo ở chế độ ẩn. Tan học, tôi vùi đầu vào game, thời điểm đó tôi nghiện Silkroad - Con Đường Tơ Lụa. Nói đến game, tôi bỏ lâu lắm rồi, nên phải tạo lại nick mới tinh, level 1. Chán nản, tôi đành bỏ xó. Lục lọi các diễn đàn game offline, tôi tải game offline về chơi. Diễn đàn thì vô số, từ vnzoom, gamevn... rồi tôi lạc vào vozforums. Tôi tải Devil May Cry 4 hồi đó về nghiền ngẫm. Chơi thâu đêm suốt sáng đến tận 2, 3 giờ sáng mới chịu đi ngủ. Sáng 6 giờ lò dò dậy với bộ dạng mệt mỏi đến trường, rồi lại ngủ gục...

Lang thang trên voz, tôi tìm thấy mục Trò Chuyện Linh Tinh. Tò mò, tôi nhấp vào xem thử. Một diễn đàn rộng lớn hiện ra trước mắt, đủ mọi chủ đề trên đời, từ cuộc sống, công việc kiếm tiền đến chuyện tình cảm. Tôi bắt gặp vô vàn topic tư vấn tán gái này, yêu gái kia, v.v... lần đầu tiên tôi biết đến những điều này trên thế giới ảo. Rồi tôi đọc được câu chuyện về Gia Sư 7 Ngày. Nó lôi cuốn tôi ngay từ những dòng đầu tiên... kết thúc câu chuyện thật buồn... họ yêu nhau nhưng vẫn quyết định buông tay... một cảm giác khó chịu bức bối dâng lên trong lòng... tôi nhớ em. Chúng tôi hẳn là có duyên, khi mà cùng lớn lên trong một huyện xã, cùng học chung trường cấp 2, cùng tham gia sinh hoạt... gặp gỡ nhau... đó là cái duyên trời định.

Ban đầu, tôi tin rằng duyên này do trời ban, nên tôi phải cố gắng hơn, biến nó thành một câu chuyện tình yêu của riêng mình. Còn chữ "nợ", chắc chắn là do cả tôi và em cùng tạo nên. Đắm chìm trong những hồi ký và tự truyện. Năm 2012 là năm mà trào lưu tự truyện trên forum trở nên cực kỳ thịnh hành, có những câu chuyện đã trở thành huyền thoại... Tôi đọc ngấu nghiến, tìm kiếm những tình tiết có thể giúp tôi lấy lại tinh thần mà tiếp tục theo đuổi em. Tôi mong muốn tình yêu của tôi và em sau này cũng đẹp như họ, có ý nghĩa để cả hai mang theo suốt cuộc đời. Nhưng có một điều mà tôi chưa từng nghĩ đến... là tôi không muốn kết thúc hồi ký của mình bằng một cái kết buồn... cái kết thúc mà giờ đây tôi đang viết... tôi không hề muốn như vậy chút nào.

Hai tuần cuối cùng của năm học lớp 11. Hàng loạt kế hoạch hè của Đoàn xã đang chờ đợi, tiếp nhận khóa lớp 9 lên 10 vào Đoàn, chuẩn bị cho ngày Quốc tế thiếu nhi và các hoạt động trò chơi dân gian giao lưu giữa các xã, đi làm cỏ, vệ sinh nghĩa trang tại địa phương, v.v... nên tôi tham gia sinh hoạt gần như 4 ngày một tuần.

Tự bao giờ, thói quen của tôi đã thay đổi. Tôi không còn đi con đường quen thuộc đến xã nữa, mà chọn một con đường xa hơn... hay nói đúng hơn, là con đường từ nhà em đến xã... tôi đang mong chờ một điều gì đó... rằng sẽ "vô tình" gặp em trên đường chăng?

Đến xã, tôi cũng ngóng trông, xem em hôm đó có đi sinh hoạt không? Em đang ở đâu, hôm nay em mặc gì? Có xinh không? Và... em có đang tìm kiếm tôi trong vòng tròn sinh hoạt rộng lớn này không?

Thấy em rồi... chiếc áo Đoàn tay ngắn, tóc cột cao, làn da trắng.

Hôm nay chúng tôi tập trò chơi nhảy sạp. Sẽ có 10 người chia làm 2 bên, dùng 5 cây nứa to đập lên xuống, ra vào theo nhịp. Bên dưới được lót 2 cây nứa to để người chơi không bị kẹt tay xuống đất. Hai hàng được xếp đối diện nhau. Khi hàng đầu tiên nhảy từ trái sang phải, thì đồng thời hàng thứ hai nhảy từ phải sang trái.

Khi có hiệu lệnh, chúng tôi xếp hàng. Tôi chọn hàng đối diện em, cố đếm xem em đang đứng ở vị trí nào để chọn đúng vị trí đó ở hàng đối diện, hy vọng chút nữa cả hai sẽ chạm mặt nhau trong các vòng nứa.

Trời tính không bằng người tính, gần đến lượt em thì bạn em ở đâu nhảy vào cướp mất vị trí đó. Thế là tôi không gặp được em trong vòng nứa. Đến lượt em, do em bật chưa quen cũng như có người cố tình làm nhanh hơn nên em bị kẹt chân. Em đau la lên và chạy ra khỏi vòng nứa. Bạn bè em xúm lại xoa chân cho em, còn tôi chỉ biết đứng nhìn, không thể giúp gì. Lũ bạn thì cứ xồn xồn lên: "Ê K, người yêu bị thương kìa, sao để mấy anh kia chăm sóc vậy hả?". Những lời trêu ghẹo đó như sự mỉa mai đối với tôi, khiến em ngại ngùng còn tôi thì vô cùng bẽ mặt... bọn nó biết là tôi và em... chẳng là gì của nhau cả mà.

Buổi sinh hoạt kết thúc. Mọi người chia tay nhau ra về, ai nấy cũng mệt nhoài, ai nấy cũng bị đau mắt cá chân. Em đạp xe về cùng bạn bè, tôi đi theo sau, rất xa, đủ xa để tôi thấy được bóng dáng của em. Rồi gần đến đoạn đường về nhà em, tôi thấy em nặng nhọc đạp xe với đôi chân đang bị đau, em cố né tránh những gã du côn đi dọc đường buông lời trêu ghẹo. Tôi ước mình đủ can đảm đạp xe cùng em trên đoạn đường vắng này... nhưng nỗi mặc cảm tự ti của tôi đã chiến thắng. Rồi em về đến nhà, lúc đó đã hơn 8 giờ tối. Tôi vội chạy đi mua một lốc sữa chua mang đến. Tôi không dám gọi em ra, như lần trước, tôi để vội lốc sữa chua trên ghế gỗ trước sân rồi nhanh chóng ra về.

Tôi lại tìm đến những mẩu chuyện, những lời động viên trên forum để có thể tiếp tục nuôi dưỡng tình cảm này dành cho em... càng đọc, tôi càng buồn. Liệu rằng mai này... câu chuyện tôi viết nên... sẽ có em, có tôi, có một tình yêu tuổi học trò đẹp hay không?

Vào một buổi sáng cuối tháng 5 năm 2012. Tôi thức dậy với một cơ thể uể oải sau một đêm cày game online, làm những chuyện vô bổ. Bỗng một tin nhắn đến.

Em: "Hôm nay K có rảnh không?"

Tôi vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên em nhắn tin cho tôi, chủ động tìm đến tôi. Tôi hạnh phúc lắm, dù không biết em muốn gì. Tôi hy vọng rằng, không phải vì em quá mệt mỏi với những lời trêu đùa của bạn bè mà muốn gặp tôi để chấm dứt tình bạn này.

Tôi: "K rảnh, T nói đi."

Em: "K qua nhà T liền nha... vậy nha... qua nha. T làm công chuyện chút."

Tôi không trả lời tin nhắn của em, vội vã vệ sinh cá nhân xong đạp xe qua nhà em ngay lập tức. Tôi đạp xe nhanh, vượt đèn đỏ, trong lòng luôn lo lắng rằng điều tôi sợ hãi nhất, sự dứt khoát trong mối quan hệ này, sẽ trở thành hiện thực.

Tôi đến chào hỏi bà ngoại em rồi dựng xe vào nhà. Em đang quét nhà, mặc chiếc áo thun tay dài sọc caro đỏ xanh biển, quần jean tươm tất.

Rồi em nói tôi ra sân đợi em. Em xin phép bà ngoại điều gì đó rồi xách chiếc balo nhỏ xíu màu vàng, dắt xe đạp ra.

Em nhìn tôi rồi nói: "Mình qua nhà ngoại T nha."

Tôi ngạc nhiên lắm, tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, một cảm xúc lẫn lộn, không phân biệt được là vui hay buồn... nghĩ tích cực hơn cho đỡ lo lắng, chắc là em muốn rủ tôi qua nhà ngoại để tôi hiểu rõ hơn về gia đình em.

Tôi: "Ừm, mình đi... sao không để K chờ T?"

Em: "Thôi ngại lắm... mà nội hổng cho đâu."

Rồi tôi cùng em đạp xe trên con đường đó. Ngày hôm ấy, là ngày mà tôi nhớ mãi... con đường ấy tôi chỉ đi một lần... nhưng sẽ chẳng bao giờ quên.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Quay lại truyện Hồi Ký : Nàng Heo Nái
BÌNH LUẬN