Con người ta khi bước vào giai đoạn thời vận làm gì cũng hanh thông. Cảm giác lúc đó dường như cả thế giới này nâng đỡ mình. Nhưng cho tới một ngày bỗng nhiên mọi thứ đổi khác...
Mọi việc ở Công ty tiến triển thuận lợi như thế cho tới cái ngày tin dữ ập đến, dự án béo bở mà tôi dốc vốn đầu tư không thế hoàn thành kịp tiến độ. Công ty danh tiếng, tổng thầu danh tiếng, tốn cả tấn tiền mời siêu sao bóng đá thế giới quảng bá cuối cùng lại vướng khó khăn dòng tiền và vấn đề pháp lý condotel.
Những ngày sau đó tin tức tiêu cực tới liên tục, dự án nhà phố công ty đối tác dính vào luật pháp khi làm giả giấy tờ từ sở tài nguyên môi trường xây dự án trên đất nông nghiệp lộ ra khiến toàn bộ đình chỉ. Vốn dĩ những lỗi này thật khó để lộ ra, đúng là tin dữ nối tiếp nhau.
Thời gian đầu tôi bán gần hết tài sản ráng cầm cự, từ mấy căn nhà, xe hơi, moto cho tới đồng hồ đeo tay. Những thứ có giá trị bán sạch chỉ mỗi căn nhà của bố mẹ ở Thủ Đức - nơi cất tiếng khóc chào đời vốn năm xưa chưa sang tên là vẫn còn giữ lại.
Lúc đó vẫn níu giữ chút hy vọng ráng gồng chờ gió đổi chiều. Giá mà thời điểm đó có thể tỉnh táo hơn. Tới giữa năm 2019 cuối cùng đành chấp nhận không thể cứu vẫn nổi.
Sau nhiều ngày liên tiếp không ngủ nổi cuối cùng đành nộp yêu cầu mở thủ tục phá sản lên Toà án. Ngày hôm đó tôi gọi toàn thể nhân viên lại tại đại sảnh và tuyên bố ngắn gọn:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng tôi trong những năm qua. Tôi hy vọng với những gì trải qua ở đây anh chị em sẽ sớm tìm được công việc mới.
- Vấn đề lương thưởng tháng còn lại sau cuộc họp này mọi người làm việc với phòng kế toán.
Bên dưới vang lên vài tiếng khóc của nhân viên lâu năm...Nhìn từng phòng ban gói ghém đồ đạc dọn đi, bề ngoài tôi vẫn bình tĩnh không tỏ ra điều gì.
Đêm cuối cùng tôi ở lại một mình trong văn phòng. Đi qua từng phòng ban, chỗ này phòng truyền thông, bên đây phòng kế toán, góc kia phòng pháp lý và dự án, sảnh rộng nhất này là phòng kinh doanh nơi từng có cả trăm con người gắn bó với nhau. Có những nhân viên đã ở đây tới năm thứ tám thứ chín. Từng hình ảnh hiện ra trong trí nhớ.
Tôi nằm giữa sàn, nhắm mắt lại, bên tai văng vẳng đâu đó tiếng nhân viên gọi khách, tiếng ăn mừng khi chốt đơn thành công, cả tiếng Sophia nói bên tai tôi. Cô trợ lý tầm này có lẽ đã đến với nước Pháp mà bản thân hằng mong muốn. Có lẽ nếu không gặp tôi em ấy đã thực hiện sớm hơn...
Cứ nằm bất động như thế đến sáng tôi bước xuống lôi chiếc xe mô tô từ thời Trung học chạy dọc đường Đỗ Xuân Hợp rẽ về Tô Ngọc Vân cố kiếm chút hình ảnh quen thuộc ở những nơi đi qua.
Ở cái tuổi hai mươi chín, cứ ngỡ đỉnh cao cuộc đời bỗng dưng tôi mất tất cả.
Sau cùng tôi rẽ vào một quán cafe nhỏ bên góc đường. Quán nhỏ nằm trên một con dốc trong hẻm nhỏ nơi mà năm Đại Học tôi hay ghé. Tôi vẫn hay đùa là Góc Đà Lạt. Cứ ngồi đó như kẻ mất hồn suốt nhiều giờ liền bắt đầu suy nghĩ.
- Vì sao bản thân rơi vào hoàn cảnh này nhỉ?
- Vốn dĩ đang rất rất tốt cơ mà?
- Sau ngần ấy năm tích luỹ kinh nghiệm cứ ngỡ mình đã đủ trải đời, đủ hiểu rõ mọi ngóc ngách của cái nghề này cuối cùng vấp ngã theo cái cách như thế này?
- Hối hận, hối hận quá!!!
- Nếu được làm lại...Có lẽ mình nên...Không! Có lẽ mình vẫn sẽ làm vậy thôi!
- Giờ mình phải bắt đầu thế nào với khoản nợ này đây.
- Làm tới ngày tháng năm nào cho đủ trả? Mình đi làm thuê cho người ta? Cứ cho là mức lương cho khoảng hai nghìn, năm nghìn đi, có làm không ăn không uống tới hết đời cũng không thể trả nổi...Làm sao đây? Bắt đầu từ đâu đây nhỉ?
Những ngày sau đó tôi không dám gặp ai, mỗi ngày khoá kín cồng nằm trong căn nhà. Trong những ngày chờ đợi Toà án thụ lý tôi hút thuốc, uống rượu liên tục. Cứ có tiếng xe hơi đậu ngoài cổng là giật mình...
Khốn nạn thật! Càng uống lại càng nghĩ nhiều cho tới lúc gục xuống. Tôi lôi trên giá xuống mấy cuốn sách. Bắt đầu ráng bình tĩnh và đọc cuốn "How to stop worrying anh start living" của Dale Carnegie. Cuốn sách này tôi đã đọc cả trăm lần từ thời sinh viên. Nó bắt đầu bằng....
" Năm 1909, tôi là một trong những kẻ bất hạnh nhất New York..."
Đọc tới một phần ba cuốn sách cùng với chất cồn trong đầu tôi có được một quãng thời gian yên bình trong tâm hồn. Trong não tôi bắt đầu hình thành những ý tưởng hay ho.
Thế rồi khi đọc tới một nửa cuốn sách tôi bắt đầu đặt xuống và nghĩ về tình cảnh của mình:
Đời nó làm quái gì giống trong sách? Có bao nhiều đứa chạm đến phép màu thành công vượt qua nghịch cảnh sau khi ứng dụng cuốn sách?
Hắn là sẽ có đấy nhưng tỷ lệ là bao nhiêu? Một phần nghìn? Một phần mười nghìn? Một phần trăm nghìn?
Trong ngần đấy người đọc có lẽ sẽ có những người thành công, thế nhưng chẳng bao giờ là do cuốn sách này.
Về cơ bản từng đó con người làm lại cuộc đời đằng nào chẳng có xác suất có kẻ thành công dù có đọc tới nó hay không?
Đó là phép màu? Khi có cả triệu người thất bại nằm ngã dưới chân chẳng ai nhớ. Một hai trường hợp hy hữu thành công lại xem đó là nhờ học hỏi từ cuốn sách họ đọc.
Con người ta luôn tin vào mấy thứ viễn vông. Họ hay rót vào tai nhau chẳng hạn như lời nguyền xây nhà mất phước nên ai không có phước hưởng sẽ gặp điều xấu thậm chí nguy hiếm tới tính mạng?
Họ đưa dẫn chứng người này người kia. Có thể kể ra mười hay hai mươi trường hợp xây nhà xong gặp nạn. Nghe sợ thế nhở?
Một ngày có bao nhiêu vụ tai nạn giao thông? Mười nghìn tới hai mươi nghìn. Bao nhiêu người mất vì tai nạn giao thông? Năm nghìn đến mười nghìn! Bao nhiêu người bị thương? Hơn mười nghìn!
Có bao nhiều người mất vì tất cả lý do mỗi năm ở Việt Nam? Tận 600.000 người cơ đấy!
Cả 600.000 người đó đều xây nhà? Không có? Thế mà vài trường hợp trong số đó trùng hợp có xây nhà hoặc hưởng thụ. Và người ta vẫn bảo chết do không đủ phước để hưởng. Thế đấy!
Một chút xác suất thêm một chút nghệ thuật bán hàng... Bùm! Chúng ta có siêu phẩm!
Đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ mông lung tất cả những thứ vẩn vơ như thế.
Tôi đặt cuốn sách xuống và bắt đầu đốt thuốc điên cuồng. Điện thoại rung lên trên màn hình zalo lại báo những tin nhắn từ một người đã rất lâu chỉ còn những dòng tin xã giao:
- Good morning!
- Baby!
- Báo cho cậu một tin vui nhé!
- Tháng tới tớ có chuyến công tác Nha Trang. Tiện thể tớ sắp xếp công việc bay vào Sài Gòn thăm cậu luôn.
- Chúng ta sẽ có 3 ngày cạnh nhau đó....hihi!
Nhìn những tin nhắn dài trên màn hình từ Hoàng Linh tôi thở dài.
Lâu lắm rồi con bé với nói chuyện với tôi theo cách đó thì phải? Đột nhiên sao hôm nay nó nhắn tin với tôi thế này? Hay những xa cách mấy năm qua giữa tôi và nó chỉ là giấc mơ do men say vẽ ra nhỉ?
Lúc này có xúc động muốn chui vào lồng ngực con bé vùi đầu ngủ trong mùi hương ấy. Cái mùi hương chỉ tồn tại trên cơ thể nó đã chữa lành cho tôi từ những năm Trung học...
Tôi nhắm măt tưởng tượng về những năm tháng đó. Thật tiếc những cách xa đó không phải là mơ. Tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhớ ra sự việc xảy ra vào cái ngày hôm đó. Thật tiếc sau mười hai năm, chúng tôi - hai đứa bạn thân khác giới - hai kẻ chơi trò mập mờ đuổi bắt - Tom và Jerry không còn cái mối quan hệ đó nữa.
Thở dài!
Hiểu ra thực tại tôi đành gõ dòng tin nhắn trả lời một cách lịch sự và máy móc:
- Ồ! Dạo này tớ đang bận dự án mới. Chắc không được rồi. Hẹn cậu dịp sau nhé!
Một khoảng lặng dài. Rồi có tin nhắn tới, vỏn vẹn dòng chữ.
- Tớ hiểu rồi!
Những ngày sau lại trôi qua trong vô vọng như thế, suốt hai tháng trời cứ mỗi sáng mở mắt nhìn ngó, đêm nằm trằn trọc tới 3 giờ sáng mắt ngước lên nhìn trần nhà với dòng suy nghĩ vô định.
Có lúc tỉnh dậy đi lại trong nhà vật vờ như bóng ma cô độc. Lâu lâu lại tự nói chuyện một mình. Tới gần sáng có lẽ khoảng gần năm giờ tôi cố ngủ một lúc, vừa chợp mắt lại tỉnh dậy bởi tiếng ổn ào của người đi đường.
Mọi thứ cứ lặp đi, lặp lại như thế suốt hai tháng trời...
Tôi nghĩ tới bạn bè và vài mối quan hệ. Những ông này bà nọ từng giang tay giúp đỡ tôi trước kia, từng tạo thuận lợi khi biết dòng máu đang chảy trong huyết quản tôi, là cháu ông này bà nọ. Có lẽ nếu bản thân hạ mình xuống cầu xin họ giúp đỡ. Những người đó sẽ giúp thôi. Nhưng khi nghĩ tới số nợ treo trên đầu, nghĩa tới nhiều vấn đề khác tôi đành bỏ ý định đó.
Hai tháng trôi qua nhàm chán và vô vị như thế. Cho tới một ngày...
- Ting!
Trong men say tôi lồm cồm bò dậy, mò mẫm cầm lên chiếc điện thoại.
Một tin nhắn mới:
- Tháng sau mình kết hôn. Nhất định cậu phải về. Bố mẹ nhắc cậu suốt.
Lúc này tôi sững người, nhìn tấm thiệp cưới trên màn hình. Mất một lúc điều chỉnh tâm trạng cũng kịp gõ lại mấy dòng:
-Bất ngờ quá! Chúc mừng Hoàng Linh nhé! Gửi tớ xem hình váy cưới nào!
Men rượu bay đi đâu hết, lúc này đầu óc tôi tỉnh táo đến kỳ lạ.
Hoàng Linh trả lời tin nhắn thật nhanh:
- Anh ấy cầu hôn tớ vào hai tháng trước. Thực ra tớ cũng đã suy nghĩ rất lâu... Hình cưới nè, ảnh chưa chỉnh sửa luôn nhé!
Tôi ngắm tấm hình, có nhiều thứ cảm xúc không tên dâng lên lúc này. Tôi gõ tin nhắn trả lời:
- Xinh quá đi.
- Haha. Bạn thân cậu mà. Chọn giúp tớ tấm hình cổng đi.
Hai chúng tôi kỳ lạ là như thế đó. Suốt mười hai năm qua mỗi lần giận dỗi tôi để mặc kệ Hoàng Linh tự đau tự chữa lành. Sau đó chúng tôi tự khác hoà hợp lại với nhau. Và thế là tôi luôn nghĩ rằng:
Chúng tôi chưa bao giờ giận dỗi nhau...
Đề xuất Bí Ẩn: Nam Hải Quy Khư - Ma Thổi Đèn
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))