Cả ngày dài chờ đợi, cuối cùng ông mặt trời cũng chịu nghỉ ngơi để màn đêm nhẹ nhàng thay thế. Ánh hoàng hôn mỏng manh lúc này vắt trên bờ vai những ngọn tre phía Tây. Cả thôn quê chìm vào trong một không gian mơ màng tĩnh lặng. Cái không khí đầy mê hoặc vào mỗi buổi chiều hôm nay thật khác, có lẽ báo hiệu một điều gì đó sẽ đến.
Tôi ngồi im trên ban công tầng hai, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, mắt hướng về những ánh đèn vàng mờ ảo của làng quê. Từng làn gió mát từ cánh đồng lúa thổi vào khiến tôi cảm thấy dễ chịu, thế nhưng lòng lại nôn nao.
Hồi sáng dù Đỗ Quyên chẳng hề nhắn lại, nhưng tôi có niềm tin em sẽ đến. Bởi vì còn có cu Văn làm tay trong cơ mà, nhóc đó luôn chẳng thiếu trò quái chiêu. Ngay từ chiều tôi đã vội vàng gọi cho cu Văn, kế hoạch đã được vạch sẵn. Tôi cười nhẹ nhỏ giọng bảo Văn:
- Ê cu! Tối nay rủ Đỗ Quyên qua đây chơi nhé. Mày biết rồi đấy, đến rồi thì mày kiếm cớ đi đâu đó, để lại mình tao với ẻm thôi.
Cu Văn nghe thế, cười một cái rõ là gian xảo.
-Chị Đỗ Quyên thương em lắm, em không thể nào bán chị ấy như thế được đâu. Hehe! -Nó trả lời tôi bằng chất giọng thật thà mà nếu không hiểu rõ đứa em lắm trò này có lẽ tôi đã tin lời.
Biết rõ tính cách của thằng nhóc này tôi liền tăng giá mua chuộc nó:
-Tao mê chị Đỗ Quyên của mày lắm rồi. Giúp tao đi xong chuyện không thiệt đâu mà sợ.
Sau một lúc gạ gẫm lẫn đe doạ chán chê, cu Văn lúc này giọng vờ như vừa ra quyết định khó khăn:
-Anh yên tâm. Em sẽ cố gắng giúp ông anh!
Cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, ánh sáng từ những ngôi nhà xa xôi mờ ảo chiếu hắt lên con đường quê tĩnh mịch.
Ở vùng quê ngày đó cứ tám giờ tối đã vắng lặng, chẳng mấy ai còn thức. Dân làng luôn ngủ sớm để sáng mai còn dậy làm đồng. Tôi ngồi lặng lẽ trong căn nhà nắm chặt tay háo hức hồi hộp trong buổi đầu hẹn hò.
Đúng như dự tính của tôi một tia sáng điện thoại le lói đằng xa, chẳng bao lâu nghe rõ tiếng chân Văn dẫn Đỗ Quyên đi lên cầu thang.
Ba chúng tôi cười nói trò chuyện một lúc Văn lẻn xuống nhà rồi trốn biến đâu mất. Chỉ còn lại tôi và Đỗ Quyên trong không gian im lặng.
Cả căn phòng vắng lặng hẳn đi, chỉ còn lại hơi thở của hai người. Tôi cảm nhận rõ nhịp tim mình đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực. Đôi mắt không rời khỏi Đỗ Quyên. Ngày thường hai đứa nói những câu chuyện bâng quơ thế nhưng cũng hồn nhiên lắm. Chẳng hiểu sao hôm nay ai nấy đều im lặng chờ đối phương lên tiếng trước. Có lẽ cả Đỗ Quyên và tôi đều đang chờ đợi tín hiệu nào đó từ đối phương chăng?
Cả hai cứ đứng đó nhìn nhau một cách im lặng như thế. Một lúc lâu sau Đỗ Quyên bỗng bật cười, tiếng cười trong sáng như những giọt sương sớm mai.
-Ơ, mời người ta tới chơi mà sao không nói gì vậy? -Nàng khẽ nói đôi mắt vẫn nhìn tôi như có gì đó mong chờ.
Tôi bất giác đỏ mặt, rồi tôi cười ngượng ngùng:
-Tại...tại Đỗ Quyên cười đẹp quá, làm tui quên mất phải nói gì!
Em ấy khẽ nhếch môi:
-Coi bộ mặt khờ khờ mà cũng dẻo miệng quá ha? Hihi!
-À, là tại ngày thường chúng ta cạnh nhau chưa bao giờ thấy Đỗ Quyên cười với Gia như vậy. Thế nên...
Tôi đáp, giọng có chút ngập ngừng.
Đỗ Quyên nhìn tôi ánh mắt có chút ý cười, giọng em nhẹ nhàng:
-Bộ Gia nghĩ cứ cười với ai là yêu người đó à?
Dường như hiểu được ý gì đó từ câu trả lời của em, tôi vận dụng hết kinh nghiệm xem phim, sách vở bao nhiêu năm nhìn Đỗ Quyên với ánh mắt chân thành nhất:
-Thật ra...Gia thích Đỗ Quyên lâu lắm rồi, thích từ lần đầu tiên gặp mặt, từ ngày đầu gặp Quyên ở nhà nhóc Văn. Tim tui đã chỉ nghĩ về Quyên.
Em ngơ ngác mắt tròn xoe sau lời tỏ tình sặc mùi phim tình cảm sến súa của tôi. Sau cùng em ấy lại bật cười thật duyên:
- Hihi! Rồi tiếp đi!
- Ừ thì Quyên làm người yêu tui nhé? - Tôi bối rối.
- Hết rồi à? Mở bài dài sao kết bài nhanh dzị! Hihi! -Thấy thái độ bối rối của tôi, Đỗ Quyên che miệng cười. Nụ cười ấy thật đẹp làm sao. Nó sáng tựa như ánh trăng vàng treo lơ lửng trên bầu trời đêm nay khiến mọi thứ xung quanh như mờ nhạt đi.
Trong khoảnh khắc đó tâm hồn tôi dường như lạc vào những rung động khó tả. Tôi lấy hết can đảm bước gần lại, tay run run nhẹ nhàng đặt tay lên vai em. Cái cảm giác mềm mại dưới tay tôi khiến tôi bị cuốn theo thứ cảm xúc kỳ lạ. Đỗ Quyên không nói gì, em lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt sáng. Ánh mắt em lúc ấy dường như chứa đựng một điều gì đó, dường như có một chút cổ vũ, một chút mong chờ.
Tay tôi lúc này run lắm, trái tim cũng đập loạn trong lồng ngực nóng. Tôi nhẹ nhàng cúi xuống và hai bờ môi khẽ chạm vào nhau. Khoảnh khắc hai bờ môi chạm nhau, tôi dường như cảm nhận được em khẽ run. Không gian yên lặng nghe rõ tiếng con tim hai đứa đập khẽ khàng. Tôi thấy mình đang chìm đắm trong một giấc mơ ngọt ngào, trong làn môi mềm mại đó.
"Thì ra đây là cái gọi nụ hôn mà người ta vẫn kể sao? " - Trong đầu lúc này mông lung nảy ra suy nghĩ duy nhất này. Cứ tỉnh tỉnh mơ mơ nụ hôn đầu của tôi trao đi như thế.
Sau phút giây ngọt ngào, Đỗ Quyên lặng im, đôi má em thoáng hồng dưới ánh đèn mờ. Hai đứa buông nhau ra lại tiếp tục lặng im không nói bầu không khí lúc này tiếp tục rơi vào ngượng ngùng. Một lúc sau em khẽ nói, giọng nhỏ xíu, có lẽ Đỗ Quyên cũng đang ngại lắm:
-Tui về đây, muộn rồi!
Tôi gật đầu trong vô thức, không dám giữ Đỗ Quyên ở lại nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân khi em rời khỏi căn nhà. Cho tới khi Quyên mất hút sau hàng cây phía xa tôi mới hoàn hồn trở lại.
Suốt cả đêm hôn đó, tôi chẳng thể nào ngủ được cảm giác vui sướng lạ kỳ. Tôi nằm xuống nhìn lên trần nhà ngẩn ngơ với vạn suy nghĩ mông lung. Từng cảm giác, từng hình ảnh của nụ hôn đầu cứ vương vấn mãi trong tâm trí tôi. Từ ngày hôm đó trong thế giới mộng mơ của đứa trẻ lần đầu tập yêu thay đổi.
Những ngày sau tôi và Đỗ Quyên lại gặp nhau thường xuyên hơn. Tôi cứ ngỡ sau buổi tối đó cả hai sẽ thân thiết nhiều hơn. Thực tế phũ phàng khiến tôi ngẩn tò te. Trước mặt mọi người, Đỗ Quyên vẫn lạnh lùng với tôi như chuyện đêm đó chỉ là giấc mơ tôi vẽ ra. Tôi muốn tiến tới bắt chuyện, làm ra vài hành động ngớ ngẩn để chứng tỏ sự tồn tại của bản thân nơi đây mong em quay lại nhìn một lần. Đỗ Quyên dường như chẳng hề nghe tiếng tim tôi gào thét trong tuyệt vọng thế nên em cứ hồn nhiên chơi đùa cùng mấy kẻ khác chẳng thèm nhìn lấy một lần.
"Thế là hết rồi! Có lẽ mình quá vồ vập Đỗ Quyên ghét mình luôn rồi! Hu Hu!"
Tôi thầm nghĩ và bắt đầu tưởng tượng về thứ cảm giác gọi là thất tình. Có lẽ một lát đợi trời mưa tôi sẽ một mình đi trong màn mưa rồi ngước mắt nhìn trời? Hay sẽ lấy trộm chai rượu nho trong tủ của nội rồi rót ra nắp vừa uống vừa gặm nhấm nỗi buồn nhỉ?
Ơ? -Tôi đang mải buồn hơn chữ sầu thì bất giác vui sướng suýt thì hét lên, ánh mắt tôi mở to có chút khó tin nhìn về hướng kia. Đỗ Quyên tranh thủ xung quanh không ai để ý liền lén liếc mắt qua, cô bé nháy mắt tinh nghịch rồi vội vàng quay đi.
Tới cuối ngày khi đám đông ai về nhà nấy Đỗ Quyên đứng sau gốc dừa, ánh mắt em tinh nghịch nhìn tôi tủm tỉm cười:
- Bộ Gia giận tui hở?
Tôi gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu:
- Không! Không có!
- Hihi! - Nàng lại khúc khích cười! -Suốt cả chiều mặt Gia viết rõ ra thế còn chối. Đỗ Quyên sợ mọi người trêu nên mới vậy. Xin lỗi Gia nhen.
Nói đoạn em hun nhẹ lên má tôi rồi chạy trốn vào nhà.
Mùa hè ấy ở quê tôi, trời trong thật cao, lúa chín vàng, không khí thanh mát mà quyến rũ lạ kỳ. Vào mỗi buổi sáng, đám trẻ lại rủ nhau chạy bộ. Sáng sớm, con đường làng vắng vẻ, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ, mùi cỏ ngai ngái và sương mù bao phủ khắp nơi. Bốn đứa trẻ chúng tôi chạy quanh sân bóng trường tiểu học hít thở cái không khí trong lành mà chẳng có gì có thể làm phiền. Cái cảm giác tự do khi bên em giản đơn mà hạnh phúc vô cùng.
Hai chúng tôi thường tìm một góc vắng, nằm cạnh nhau trên thảm cỏ xanh ngước lên nhìn trời. Từng ngọn cỏ xanh mơn đùa nghịch dưới lưng mềm mại và mát lạnh. Không gian xung quanh lặng im, chỉ còn tiếng gió thổi qua những tán cây. Cái lạnh của buổi sáng sớm khiến tôi rùng mình chẳng hiểu sao khi nằm cạnh Đỗ Quyên cảm thấy ấm áp lạ thường.
Trên bầu trời những vì sao mai ngủ muộn vẫn chưa chịu tắt, chúng vẫn lấp lánh. Cả bầu trời cao vút, xanh trong như rộng đến vô tận. Có lẽ hình ảnh tuyệt đẹp này chỉ có những đứa trẻ lớn lên từ chốn thôn quê mới có thể trông thấy. Sương mù nhẹ nhàng phủ lên mặt đất, mờ ảo tạo nên một tấm màn trắng mỏng manh càng làm cho không gian thêm phần mơ hồ. Cái không khí se lạnh của sớm mai khiến tim tôi thổn thức.
Trong làn sương mùi hương cỏ lá và thảo mộc dịu nhẹ cứ vương vất trong không khí se lạnh. Chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng tận hưởng khoảnh khắc. Tôi lặng lẽ nắm lấy tay Đỗ Quyên, bàn tay nhỏ nhắn mà ấm áp trong cái lạnh của buổi sớm. Lúc ấy, tôi chẳng biết mình đang làm gì, chỉ biết là có một điều gì đó trong lòng cứ dâng lên. Có những lời hứa hẹn mà chúng tôi chưa bao giờ thốt ra nhưng lại đủ đầy trong ánh mắt. Có thể em không hiểu, có thể cũng chẳng cần hiểu, nhưng tôi vẫn muốn nói với em ấy:
- Tớ thích cậu, thích từ cái nhìn lần đầu tiên!
Quyên lặng nhìn nhìn lên bầu trời miệng nở nụ cười hạnh phúc tay nắm chặt tay.
Chẳng bao lâu sau kỳ nghỉ hè cũng kết thúc, Đỗ Quyên phải trở về miền Nam học. Ngày ấy chúng tôi còn quá ngây ngô, mọi thứ đến rồi đi như một giấc mơ. Tình yêu trẻ con giản đơn, trong sáng, nhưng lại dễ dàng bị lãng quên. Kỷ niệm của hai đứa mãi nằm lại ở buổi sớm mai nơi thảm cỏ xanh biếc đó.
Mãi tận nhiều năm sau vào những buổi sáng se lạnh khi mùi sương còn vương trên cánh đồng lẫn mùi cỏ thơm thoang thoảng trong không khí, tôi lại bất chợt nghĩ về em. Một ký ức mơ màng, ngọt ngào, nhẹ nhàng của cái tuổi dại khờ.
Đề xuất Voz: Ma nữ
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))