Logo
Trang chủ

Chương 48: Thư gửi anh

Đọc to

"Gửi Anh, người con trai em từng yêu.

Mười sáu năm qua, em đã sống trong cô độc. Dù xung quanh có bao kẻ vây quanh lấy lòng nhưng trái tim em chưa từng rung động vì ai. Anh là người đầu tiên làm em xao xuyến. Em nhớ rõ cái ngày đầu tiên gặp anh trước cổng trường, khoảnh khắc ấy trái tim em đã lạc nhịp.

Lần đầu hai đứa hẹn gặp nhau nơi hàng lang, em cố tỏ ra lạnh lùng muốn gây ấn tượng mạnh với anh. Nhưng thật ra, con tim em đã đập rộn ràng từ lâu.

Những ngày tháng bên anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời em. Đã có lúc, em từng mơ về một tương lai xa, nơi có anh, có em, có cả những đứa trẻ của hai chúng ta.

Bảo Ngọc! Khả Hân! Anh còn nhớ hai cái tên ấy không? Hai cái tên mà chúng ta đã từng mong muốn đặt tên cho những đứa trẻ ngày sau .

Nhưng em không ngờ rằng có một ngày anh lại lừa dối em.

Anh à chúng ta dừng lại anh nhé. Đừng tìm đến em nữa, cũng đừng làm phiền em thêm nữa."

Tôi vội gọi lại vào số điện thoại nhưng chỉ nghe thấy giọng tổng đài lạnh lùng báo số máy không liên lạc được.Tôi ngồi lặng người. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Một suy nghĩ loé lên, Huyền My đã từng học hơn một năm tại trường Hoàng Sa trước khi chuyển lên. Và Đan Quỳnh cũng là học sinh có tiếng tại ngôi trường đó. Thường những cô gái nổi danh trong trường học thật khó để không quen biết nhau.

Trước đây, tôi và Huyền My yêu nhau trong thầm lặng, không mấy ai hay biết. Chắc có lẽ thời điểm đấy My cũng giống tôi, cả hai đều cảm thấy chỉ yêu đương qua đường nên không muốn làm ầm ĩ. Nhưng mấy hôm trước sau kỳ nghỉ dài ở Châu Âu, lâu ngày xa cách gặp lại cả hai không kìm lòng được. Sáng đó chúng tôi đã công khai tới trường cùng nhau.

Đó cũng là lúc chuyện tình cảm của tôi và Huyền My không còn gói gọn trong đám anh em thân thiết nữa. Có lẽ nào… theo cách nào đó Huyền My đã biết tất cả ?

Tôi thở dài, tìm kiếm một cái tên khác.

Đan Quỳnh!

Cô ấy không chặn tôi, chỉ hủy kết bạn.

Tôi hít một hơi thật sâu, có lẽ mọi thứ đã rõ ràng, lấy hết dũng khí gõ từng chữ:

"Anh xin lỗi. Anh không mong được tha thứ. Chỉ muốn gửi đến em một lời xin lỗi."

Một lúc sau, màn hình sáng lên. Tin nhắn từ Đan Quỳnh tới gần như ngay lập tức, như thể cô ấy đang chờ sẵn.

"Anh có nhớ từng hỏi em vì sao lần đầu tiên đón em ở Kim Nghê Cổ Tự thái độ của em lại khác thường với anh rồi chứ? Em đã rất háo hức cho buổi gặp hôm đó. Thế nhưng gặp anh khiến em bối rối làm sao.

Lần đầu tiên trông thấy anh em đã biết anh là chàng trai của bạn em.

Em đã cố cách xa nhưng cuối cùng ...Em từng nói rồi một ngày anh sẽ biết tất cả. Em không mong ngày này sẽ đến nhưng nó vẫn tới. "

Tôi im lặng xâu chuỗi toàn bộ dòng ký ức, bắt đầu từ buổi gặp nơi Kim Nghê Cổ Tự hôm đó rồi tới câu nói kỳ lạ trong cái đêm ở nhà em. Sau tất cả tôi chỉ biết soạn ba chữ "Anh xin lỗi" gửi Đan Quỳnh rồi quăng điện thoại vào góc vẻ mặt như kẻ bị lấy đi linh hồn.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa sổ bệnh viện, tôi thấy Chú Chiến bước vào phòng. Chú đi vào một mình, không còn vẻ tất bật thường ngày, nhưng trên gương mặt ấy là sự nghiêm nghị không thể che giấu.

-Bắt được nhóm chạy xe bán tải gây tai nạn cho cháu rồi.

Tôi khẽ nhíu mày, lặng lẽ chờ đợi.

-Ban đầu, chúng khai là do không làm chủ được tốc độ, gây tai nạn trong lúc hoảng loạn. Nhưng sau khi đấu tranh khai thác, chúng đã thừa nhận hành động đó là có chủ đích.

Tôi im lặng, lòng bỗng dậy lên một dự cảm chẳng lành. Chú Chiến nhìn tôi, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.

-Người đứng sau vụ này là con trai lão Khanh chủ tịch tập đoàn Đan Khanh.

Tôi giật mình. Chủ tịch tập đoàn Đan Khanh cái tên này không xa lạ. Lão là một trong những kẻ có thế lực ở khu trung tâm và điều đáng nói ông là bố của Đan Quỳnh. Con trai lão… chẳng phải chính là Tuấn Anh anh trai của Đan Quỳnh sao?

Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Chuyện tôi lừa dối Đan Quỳnh và Huyền My đã đến tai hắn rồi ư?

Tôi không trách hắn. Một người anh trai thương em gái, khi biết em mình bị mang ra chơi đùa, việc muốn ra tay dạy cho tôi một bài học cũng chẳng có gì lạ. Nếu là tôi cũng sẽ làm vậy thế nhưng lao xe vào tôi giữa ban ngày ban mặt. Hắn điên rồi sao?

Chú Chiến vẫn quan sát phản ứng của tôi, dường như trong đôi mắt đó mọi suy nghĩ của tôi bị lột sạch. Giọng chú chậm rãi:

-Chắc hôm nay lão Khanh cùng con trai lão sẽ đến gặp ông cụ để xin tha thứ.

Câu nói ấy làm tôi cứng người lại. Chuyện này… đã không còn là chuyện riêng của tôi nữa rồi.

-Cháu nhớ lại xem có thù oán gì với nhà đó không?

Tôi cười gượng.

-Chú Chiến! có cách nào giải quyết êm đẹp không chú? Cháu không muốn truy cứu chuyện này.

Chú Chiến nhíu mày.

-Chuyện này cháu tự nói với ông cụ đi. Trước khi vào đây, chú cũng đã báo với ông cụ rồi.

Giọng chú chậm rãi, nhưng lại như một tảng băng lạnh buốt đè lên tôi:

-Dù sao thì… suýt chút nữa cháu trai độc đinh của Lão Tư Lệnh gặp chuyện. Ông cụ cần một lời giải thích.

Tôi thở dài, cầm điện thoại lên, bấm số của ông nội. Chỉ sau hai hồi chuông, giọng ông vang lên trầm ổn, nghiêm nghị nhưng không giấu được sự lo lắng:

-Gia, con thấy thế nào rồi?

Tôi nuốt khan, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể:

-Dạ, con khỏe. Bác sĩ bảo vài tuần nữa là đi lại bình thường thôi ạ.

Một thoáng im lặng trôi qua.

Tôi hít sâu một hơi rồi nói tiếp:

-Ông ơi… nãy chú Chiến có báo cho con rồi. Chuyện lần này, thực ra là chuyện cá nhân của con. Ban đầu lỗi xuất phát từ phía con. Mình có thể bỏ qua được không ông?

Bên kia đầu dây, ông không trả lời ngay lập tức. Tôi có thể tưởng tượng được gương mặt ông lúc này bình thản nhưng ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.

Giọng ông vang lên, vẫn điềm tĩnh như mọi khi:

-Ông biết rồi.

Chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng tôi hiểu ẩn ý phía sau.

-Dạ, con xin lỗi vì đã làm ông bà lo lắng. Con cảm ơn ông.

-Ừm. Con nghỉ ngơi đi!

Cuộc gọi kết thúc, tôi đặt điện thoại xuống, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng trong lòng.

Dù sao đi nữa… mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách giải quyết.

Buổi tối, Dũng Khùng lại mò vào phòng bệnh, thản nhiên như thể nơi đây là chốn nghỉ dưỡng. Nhưng khác với mọi ngày, hôm nay hắn ta nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng, vẻ mặt nặng nề như sắp thông báo một đại sự.

-Muốn nghe không, thằng dại gái?

Tôi lười biếng đáp:

-Sủa đi!

Nó khẽ nhếch môi :

-Thằng chủ mưu vụ tông xe mày… là Tuấn Anh, con trai lão Đan Khanh!

Dũng Khùng quan sát sắc mặt, thấy tôi chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn ta có chút thất vọng thoáng qua nhếch môi ném thêm một tin động trời:

-Còn nữa. Tuấn Anh là anh ruột của Đan Quỳnh. Còn Đan Quỳnh… là bạn thân của Huyền My.

Tôi cau mày. Dũng Khùng lúc này mới hài lòng khi thấy nét mắt tôi thay đổi. Hắn tiếp tục câu chuyện, giọng có vẻ vui sướng khi thấy bạn mình gặp hoạ:

-Và điều hay ho nhất, mày biết không thằng cờ hó? Kaka. Đan Quỳnh từng giới thiệu Huyền My cho thằng Tuấn Anh. Thằng não tàn đó theo đuổi Huyền My mấy năm nay rồi.

Câu nói ấy như một đòn giáng mạnh vào tâm trí tôi. Tôi há hốc mồm. Thế này thì oan gia ngõ hẹp thật rồi!

Dũng Khùng bật cười, vỗ vai tôi đầy chế giễu:

-Chết vì gái là cái chết tê tái. Hehe!

Tôi trầm mặc. Trong đầu tôi vang lên một loạt chuỗi sự kiện, từng mảnh ghép ráp lại, mọi chuyện bỗng trở nên quá đỗi rõ ràng. Dũng Khùng nhìn tôi, lúc này thái độ nghiêm túc hẳn lên, nhướn mày hỏi:

-Mày tính sao? Đợi lành lặn rồi đi đòi cả vốn lẫn lời chứ?

Tôi im lặng. Nó cau mày:

-Sao? Định nhịn à? Mày suýt chết đấy!

Tôi thở dài, giọng bình thản:

Chuyện này tao đuối lý, coi như miễn cưỡng hòa nhau đi.

Dũng Khùng đập mạnh vào vai tôi, ánh mắt đầy bực bội:

-Hòa? Hòa cái đầu mày! Chúng nó muốn lấy mạng mày! Nếu không có đám Bảo Long đến kịp, mày đã xanh cỏ rồi! Còn ngồi đây mà hòa hả?

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, giọng trầm xuống:

-Nếu mày coi tao là bạn, thì đừng nhắc chuyện này nữa. Tao mệt rồi.

Nó nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng đành chép miệng:

-Mày đúng là thằng ngu.

-Ừ, tao biết!

Sang ngày thứ ba, Ngũ Gia dẫn theo Bạch Lan và Tiểu Mai vào thăm tôi.

Vừa bước vào, Tiểu Mai đã lao ngay tới bên giường, đôi mắt hoe đỏ, giọng nghẹn lại vì lo lắng.

-Anh! Anh có đau không? Sao lại ra nông nỗi này?

Tôi mỉm cười xoa đầu em, dịu dàng trấn an:

-Không đau. Em không thấy anh đang sờ sờ đây. Đúng không nè!

Tiểu Mai không đáp, chỉ mím môi, ánh mắt long lanh đầy uất ức.

Còn chị Bạch Lan, từ đầu đến cuối vẫn đứng yên phía sau, trầm mặc quan sát.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của chị có nhiều điều chất chứa. Tôi kể sơ qua về vụ tai nạn, tất nhiên là lược bớt những chi tiết không nên nói.

Bạch Lan chỉ im lặng lắng nghe thỉnh thoảng chị chỉ khẽ gật đầu. Không hỏi, không trách, cũng không bày tỏ ý kiến gì nhưng trong ánh mắt không dấu nổi sự quan tâm dành cho tôi.

Một lát sau, chị cùng Ngũ Gia rời đi, để lại Tiểu Mai ở lại với tôi thêm một lúc.

Tôi đưa mắt nhìn em. Hôm nay Tiểu Mai không mặc cổ phục như mọi khi mà chỉ diện một chiếc áo thun trắng cùng váy xếp ly đơn giản. Mỗi lần gặp em đều xuất hiện trong bộ trang phục cổ trang nay nhìn cứ là lạ.

Tôi bật cười trêu ghẹo:

-Sao hôm nay nhìn khác vậy nhỉ? Giống như xuyên không ấy.

Tiểu Mai ngơ ngác, rồi đỏ mặt lườm tôi:

-Anhhh... Trêu em.

Tôi bật cười, bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

Dù sao thì thật may mắn khi có rất nhiều người vẫn luôn ở bên cạnh tôi, bất kể chuyện gì xảy ra.

Đề xuất Voz: Anh yêu em trẻ con ạ!!!
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

alex phạm

Trả lời

3 tháng trước

nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.

Ẩn danh

alex phạm

3 tháng trước

b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

Trả lời

3 tháng trước

Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.

Ẩn danh

nguyen9x

3 tháng trước

à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cuộc sống mà!

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

4 tháng trước

Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.

Ẩn danh

nguyen9x

3 tháng trước

cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

4 tháng trước

Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

Trả lời

4 tháng trước

Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

4 tháng trước

nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè

Ẩn danh

An quên mật khẩu

4 tháng trước

Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂

Ẩn danh

nguyen9x

4 tháng trước

có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian

Ẩn danh

An quên mật khẩu

4 tháng trước

Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))