Thời điểm này kỳ thi cuối học kỳ hai đã gần kề. Được xem như một bài thi thử đại học, mọi người đều lao vào ôn luyện một cách căng thẳng. Tôi thì khác từ ngày lên THPT vốn dĩ chưa bao giờ quá chú trọng đến việc học, nhưng vì ông nội kèm cặp gắt gao nên cũng ráng đọc qua loa cho có lệ.
Mặc dù lười biếng bù lại trí nhớ tôi khá tốt. Không đến mức đọc một lần nhớ mãi như ông cố tôi ngày trước, nhưng cũng không kém bao. Cứ nước tới chân mới nhảy, nhưng tôi vẫn khá tự tin với kỳ thi này. Sáng hôm đó, tôi thi môn Toán. Bài làm không đến nỗi nào, chắc cũng ổn. Học sinh khối 10 và 11 được nghỉ để nhường không gian thi cho khối 12 trường vắng hơn hẳn.
Huyền My cũng được nghỉ ở nhà thế nên sau giờ thi, tôi cùng mấy anh em Dark Knight đi ăn trưa rồi tám chuyện cho qua thời gian. Thấy còn dư nhiều thời gian, tôi ghé vào một salon tóc quen để làm vài sợi móc light. Chủ tiệm là chỗ quen biết, hai vợ chồng nhiều năm mở salon tại Sài Thành. Sau khi làm xong, tôi đứng trước gương khẽ nghiêng đầu ngắm nghía:
-Chậc, cũng ngon trai phết!
Một chiếc quần jeans ôm vừa vặn, sơ mi trắng cộc tay đơn giản, mặt mũi baby, da trắng không thua kém gì con gái, nay lại thêm chút light tóc trông càng giống idol Hàn Quốc. Trông hơi ẻo lả nhưng biết làm sao được, trời cho khuôn mặt đó thì mình nhận.
Tôi bật cười, chụp vài tấm ảnh tự sướng rồi đi ra thanh toán.
-Thi xong nhớ ghé chỗ anh nhậu bữa là được! -Chủ tiệm cười, xua tay từ chối tiền.
Tôi cũng chẳng khách sáo, xưa giờ vốn là vậy. Đẩy qua lại cũng mất thời gian, tối vác mấy thùng bia qua là ổn. Gật đầu hứa hẹn với ổng rồi rời đi.
Trở lại với con Z1000 xanh lá yêu quý, chiến mã mà tôi đã ao ước từ lâu, cuối cùng cũng được ông nội duyệt chi vào tháng trước. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác khi cầm vali tiền mặt đi mua xe, trông cũng ngầu lắm luôn.
Cảm nhận làn gió mát rượi lướt qua, tôi tăng tốc hướng về trường như bao ngày khác. Mọi thứ vẫn bình thường, cho đến khi tôi đến gần một khúc cua…Phía trước, một chiếc bán tải chạy ngược chiều đang tiến tới. Tôi theo phản xạ giảm tốc độ, ánh mắt liếc sơ qua chiếc xe đối diện. Chiếc bán tải vẫn di chuyển khá chậm trong làn đường của mình, không có gì bất thường cả.
Nhưng khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn mười mét.
Chiếc bán tải rú ga, đánh lái gấp, lao thẳng về phía tôi!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tôi chỉ kịp đánh lái cảm giác cả người khẽ rướn về phía trước, nhưng đã quá muộn. Tôi liền nhoài người ôm lấy thân xe và...
Rầm!
Cú va chạm kinh hoàng khiến tôi bật tung khỏi xe. Cả cơ thể tôi xoay cuồng giữa không trung trước khi đập mạnh xuống mặt đường. Trong cơn mơ màng dường như tôi nhìn thấy gã tài xế trên xe bán tải bước xuống cười nửa miệng. Một cơn đau nhức nhối lan khắp toàn thân, đầu óc tôi choáng váng, hình ảnh trước mắt mờ dần.
Những tiếng la hét, tiếng còi xe inh ỏi vang vọng đâu đây… nhưng dần dần, tất cả chìm vào một màn đen.
Trần nhà trắng, tường trắng, ga giường trắng, tất cả đều mang một màu trắng vô cảm. Cảm giác nặng trịch ở tay khiến tôi liếc xuống tay kim tiêm, dây truyền chằng chịt.
Một âm thanh vang lên bên ngoài, giọng ai đó gọi y tá. Cửa phòng bật mở, Ông nội và chú Chiến bước vào.
Chú Chiến trong bộ cảnh phục nghiêm trang, trông căng thẳng như muốn hỏi gì đó. Nhưng khi nhìn thấy ông nội đứng im, ánh mắt sâu thẳm không lộ cảm xúc, chú cũng đành nén lại.
Ông nội đi đến bên giường, giọng trầm thấp:
-Con thấy trong người sao rồi?
Tôi nuốt khan, cố gắng cử động một chút nhưng từng thớ cơ như bị ai xé rách. Cảm giác đau âm ỉ ở bàn chân nhắc tôi nhớ lại cú va chạm kinh hoàng. Nhưng ngoài những vết thương đó, tôi vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn nguyên vẹn.
-Dạ ,Con ổn! -Tôi trả lời ông, chợt nhớ đến bà nội, giọng hơi gấp gáp:
-Bà có biết chuyện này chưa? Bà mà lo quá lại đổ bệnh thì chết!
Ông nội lắc đầu, ánh mắt cương nghị lúc này có phần dịu đi.
-Không sao, bà con vẫn ổn. Cứ nghỉ ngơi đi.
Lúc đó, bác sĩ bước vào, kiểm tra lại mọi thứ. Phúc lớn mạng lớn, tôi thoát chết trong gang tấc. Chỉ có điều… mấy ngón chân của tôi đã bị đứt lìa. Tôi nhìn xuống, cảm giác đau nhói lập tức ập đến. Nhưng bác sĩ trấn an:
-Tuổi này phục hồi nhanh lắm, đã nối lại rồi. Quan trọng là đầu và cột sống của cậu không sao, thế là quá may mắn rồi.
Tôi gật đầu, cố nén những suy nghĩ rối bời.
Sáng hôm sau tình trạng khá hơn, những các cuộc kiểm tra tới tận trưa. Sau khi được y bác sĩ kiểm tra kỹ càng. Đám Dũng Khùng lúc này mới được phép vào thăm.
-HaHa! Thằng chó còn sống à?
Dũng Khùng lớn giọng, cả đám nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lắm, như thể đang đối diện với một thằng vừa từ cõi chết trở về.
Lúc này tôi mới biết, cả trường đồn ầm lên rằng tôi mất tại chỗ. Vốn dĩ vụ tai nạn xảy ra sát giờ thi học sinh đi lại rất đông. Đám đông đi qua nhìn thấy chiếc xe nát bấy và một vũng máu lớn thế là tin đồn lan nhanh. Lúc đó, ai cũng nghĩ tôi chết chắc. May sao khi đó có một đứa em trong bang chạy phía sau, kịp thời chở tôi vào bệnh viện gần nhất rồi báo tin.
Chúng tôi trò chuyện một lúc Dũng Khùng đuổi cả đám ra về. Lúc này còn mình hắn ngồi lại sau cùng. Tôi biết nó có chuyện muốn nói. Gã gõ nhẹ lên thành giường, giọng hắn trầm xuống nghiêm túc:
-Mày có nhớ được ai đâm xe không?
Tôi nhíu mày, cố nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi bất tỉnh.
-Nhớ thế quái nào được… Nhưng trước khi ngất đi, tao thấy thằng lái xe… nó cười.
Dũng Khùng cau mày:
-Cười? Ý mày là không giống tai nạn giao thông bình thường?
Tôi gật đầu, trầm ngâm:
-Không biết có phải do đau quá mà tao nhớ nhầm không…
Dũng Khùng siết chặt tay:
-Lúc nghe tin, bọn tao đang ngồi ở Lan Trắng, ai cũng bảo mày đi rồi. Anh em Dark Knight kéo lên hiện trường, qua lời kể của dân chúng khu vực đó va chạm vừa xong có một đám trên xe bước xuống, phát hiện có người tới lập tức lên xe bỏ đi.
Tôi nhíu mày.
-Bỏ đi? Thế ai đưa tao đi bệnh viện?
-Ờ… Phúc cho mày toán Bảo Long đi chơi chạy sau mày một quãng. Lúc Bảo Long tới tụi nó lên xe phóng mất.
Không khí trở nên nặng nề. Dũng Khùng hạ giọng, mắt ánh lên sự nguy hiểm:
-Từ chiều qua tới giờ, anh em tao xách súng lùng sục khắp nơi. Mày nghĩ kỹ lại xem, có gây thù với ai không?
Tôi nhắm mắt, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
-Nói không có kẻ thù thì không đúng, nhưng để đến mức đâm chết tao thì chắc không nhiều người dám. À… có một vụ…
Dũng Khùng nhướn mày:
-Vụ gì?
Tôi chậm rãi nói:
-Hôm sinh nhật mày ở Thiên Thượng Nhân Gian. Tao có va chạm với lão Hiệp vụ Tiểu Mai. Nhưng lão biết tao là ai. Tao nghĩ lão không dám lộ liễu vậy đâu.
Dũng Khùng không nói gì, chỉ gật đầu, rồi đứng dậy:
-Thôi mày nghỉ đi. Để tao mang anh em đi điều tra. Với cả tao thấy chú Chiến đã rải quân rồi. Chắc sẽ có tin sớm thôi.
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng Dũng Khùng rời đi.
Những ngày nằm viện, phòng bệnh của tôi lúc nào cũng tấp nập người ra kẻ vào. Bạn bè, anh em quen biết kéo đến thăm hỏi, có những gương mặt thân quen gắn bó bao năm, cũng có những người chỉ mới gặp đôi ba lần, thậm chí cả những kẻ mà tôi chẳng nhớ nổi tên. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là các cô gái. Các cô gái mang hoa đến thăm tôi đông lắm, nhiều cô tôi còn chưa từng nghe tên. Không rõ các em gái quan tâm tôi thật hay chỉ hiếu kỳ tới xác nhận lời đồn thổi. Dù sao những em xinh tươi mang hoa tới thăm làm khoa tôi nằm rạo rực hẳn lên.
Dũng Khùng và Phong cắt cử anh em canh gác bên ngoài. Thậm chí cả hai đứa nào còn đích thân ngủ lại chung phòng với tôi.
Trời vừa nhá nhem tối, cả hai đã chạy vào Dũng Khùng lặng lẽ nhét khẩu súng dưới gối khiến tôi giật nảy mình:
-Vãi L! Mày làm gì vậy?
-Để bảo đảm an toàn cho mày chứ gì. Tao lo lắng có đứa ám sát mày. -Dũng Khùng thần bí nói.
-Mày điên hả? Xem phim ít thôi.Tao làm gì tới mức đó.
Tôi cười bất lực, nhưng lòng không khỏi dâng lên chút bất an. Nhớ đến chú Chiến, tôi thấp giọng nhắc nhở:
-Mày cẩn thận đi. Chú Chiến chắc chắn đã cho người giám sát chặt cả khu vực này rồi. Nếu bị phát hiện thì không hay đâu.
Dũng Khùng dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thoáng ý cười:
-Mày nghĩ chú ấy còn lạ gì tao sao?
Hắn nhìn tôi, giọng điệu nửa trêu chọc, nửa nghiêm túc:
-Mày cứ dưỡng thương đi. Chuyện khác để tao lo. Tao tự biết chừng mực không để chú Chiến phải khó xử.
Tôi khẽ gật đầu, cũng không tranh cãi thêm.
Đưa tay xoa nhẹ thái dương, tôi chợt nhớ ra điện thoại và đồ đạc cá nhân, quay sang hỏi hắn. Dũng Khùng nhún vai chỉ vào tủ đồ:
-Ông nội mày để góc kia!
Tôi thoáng sững lại. Đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ cạnh giường, Toàn Phong giúp tôi mở ra bên trong đã được sắp xếp gọn gàng. Bên trong còn một túi đồ hoá ra ông còn chuẩn bị cả khăn mặt, gương lược, những thứ nhỏ nhặt. Dù phòng VIP này chẳng thiếu gì, nhưng cách ông lặng lẽ chu toàn mọi thứ khiến tôi có chút nghèn nghẹn nơi lồng ngực.
Ông nội tôi là người kiệm lời. Cả đời ông chẳng mấy khi bộc lộ tình cảm, nhưng tôi hiểu có những yêu thương không cần phải nói ra.
-Đưa hộ tao cái điện thoại! -Tôi lên tiếng nhờ với đứa bạn quý.
-Đây bố! Xem còn pin không tối ba anh em bắn gunny mobile giết thời gian.
Dũng Khùng đưa điện thoại cho tôi không quên dặn lát vào chơi game.
Mở ra, hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ bạn bè hiện lên, mở facebook lên nhưng ánh mắt tôi nhanh chóng dừng lại ở một tin nhắn từ Huyền My.
Đề xuất Voz: Ma nữ
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))