Logo
Trang chủ
Chương 5: Ly Ly cùng khu vườn trên mây

Chương 5: Ly Ly cùng khu vườn trên mây

Đọc to

Bất giác một luồng lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến tôi điếng người, da gà da vịt nổi lên. Một bàn tay lạnh ngắt siết chặt lấy tay tôi. Tim chợt đập mạnh, một giây nữa thôi tôi đã hét lên cầu cứu nhưng rồi kịp nhận ra thứ nắm chặt là từng ngón tay thon dài của Ly Ly. Cả hai chúng tôi không biết từ lúc nào đã ngồi sát bên nhau, đắp chung trong một chiếc chăn mỏng co người lại trong cái lạnh mùa Đông. Tôi nhìn qua khuôn mặt con bé cũng tái mét vì sợ hãi. Có lẽ trong vô thức Ly Ly vẫn chưa nhận ra đang nắm chặt tay tôi.

Đôi bàn tay nắm lấy nhau thật chặt, tôi lặng im cảm nhận từng chút mềm mại từ bàn tay em, sự ấm áp nơi con tim và mượt mà nơi từng ngón tay thon dài. Bàn tay Ly Ly đẹp làm sao, chẳng hề giống đôi tay của người con gái lao động nơi vùng nông thôn chúng tôi. Có lẽ ở nhà cô ấy chưa từng phải làm việc nặng nhọc, chưa phải tiếp xúc với cái lạnh và cái khô ráp của khí hậu khắc nhiệt của dải đất miền Trung này.

-Á! - Một lúc sau, Ly Ly mới nhận ra mình đang nắm tay tôi. Cô ấy hô khẽ lên vội vã rút tay lại, khuôn mặt đỏ bừng cúi xuống, đôi môi mím chặt rồi lại mấp máy. 

Mấy đứa còn lại nghe tiếng kinh hô của Ly Ly ai nấy liền giật mình quay sang:

-Sao? Sao vậy mày?

Giọng mấy đứa có phần gấp gáp có lẽ dư âm của câu chuyện ma khiến đứa nào cũng sợ.

-Không có! -Giọng Ly Ly nhỏ xíu, em cúi mặt xuống.

Trong lòng tôi lúc đó lạ lắm, khi bàn tay ấy rời khỏi trong lòng có điều mất mát. Và một khoảnh khắc mơ hồ nào đó, chẳng hiểu nghĩ gì tôi kéo tay cô ấy lại siết chặt.

-Ư! -Lần này Ly Ly cũng nảy mình thế nhưng tiếng kêu nhỏ xíu nhanh chóng bị che đi bởi điệu cười man rợ của Chiều sau khi hù được đám bạn.

Tôi nhìn qua khuôn mặt Ly Ly lúc này đỏ bừng, thật may cô ấy không phản kháng. Điều đó làm tôi thở phào, tim tôi vẫn còn đập liên hồi. Giả như lúc này cô ấy hét lên có lẽ tôi chỉ còn nước nhảy xuống sông La cho đỡ nhục.

Chúng tôi cứ thế ngồi bên nhau, trong sự im lặng ngọt ngào của đêm đông, đôi tay vẫn siết chặt. Những tiếng cười của đám bạn từ xa dần khuất lại, những câu chuyện ma quái cũng lặng lẽ chìm vào hư vô. Còn lại chỉ có chúng tôi, những ngón tay đan vào nhau, giữa cái lạnh mùa Đông.

Những rung động đầu đời đó khiến tim rung rinh, cảm giác vừa sợ hãi như đứa trẻ mắc lỗi sợ bị phát hiện. Nhưng lại kích thích hưng phấn lạ kỳ khiến cả hai chẳng thể nào thoát ra được.

Kể từ đó những đêm Đông nhóm bạn hẹn hò cùng những câu chuyện vui cùng hương vị khoai lang mật ngọt ngào. Nhưng với riêng tôi và Ly Ly lại có những ý nghĩ khác lạ hơn. Chúng tôi lén lút hẹn hò trong im lặng, giữa những tiếng cười rộn rã của bạn bè. Cảm giác đôi tim rung rinh mỗi khi vô tình chạm tay nhau dưới dưới lớp chăn mỏng  trong khi mọi người vẫn mải mê trò chuyện thực sự đầy kích thích.

Có những đêm khuya, khi đám bạn đã dần tan, chỉ còn lại hai đứa chúng tôi cùng cu Văn và thằng Chiều ngồi lì chưa muốn rời. Đêm tĩnh mịch, hơi lạnh dần lan tỏa, chiếc chăn ấm áp quấn quanh cơ thể khiến cơn buồn ngủ dần kéo đến. Hai đứa chúng nó ngủ gục trên giường. Lúc này tôi nháy mắt với Ly Ly rồi lặng lẽ đứng dậy, bước ra phía bên hông nhà. Đứng ở đấy có thể nhìn ra bờ sông le lói vài ánh đèn từ tàu đánh cá. Sương đêm từ mặt nước sông La theo gió tràn vào dưới ánh trăng đêm tạo nên khung cảnh đẹp làm sao.

Không để tôi chờ đợi lâu Ly Ly cũng nhanh chóng rời giường đi về phía tôi. Không ai nói với ai câu nào chúng tôi lao vào ôm chặt lấy nhau. Dường như có thứ gì đó từ trong sâu thẳm trái tim của đôi trẻ thúc dục khiến chúng tôi chẳng thể buông nhau ra.

Dưới ánh trăng đêm nay, Ly Ly đẹp lạ lùng, nàng tựa như tiên nga bước xuống từ cung trăng, nhẹ nhàng tới bên tôi. Đã không ít lần tôi lặng lẽ ngắm nhìn em từ xa, mơ mộng về những khoảnh khắc như thế này, nhưng rồi tất cả chỉ dừng lại ở những ước ao thầm kín. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày chúng tôi tay trong tay, âu yếm nhau trong sự tĩnh lặng của đêm như thế.

Kể từ đó trong suy nghĩ của tôi ngoài những bài quyền đều đặn và mấy thứ ngôn ngữ mà ông bà luôn kiểm tra định kỳ có thêm hình bóng của em.

Hai chúng tôi gần như nhìn thấy nhau mỗi ngày. Phần vì ngôi nhà mà tôi đang sống không cách nơi Ly Ly ở quá xa. Giữa những mái nhà tranh lụp xụp của hầu hết xóm làng, nơi cả hai chúng tôi lớn lên nổi bật hẳn. Có những hôm rảnh rỗi đứng tương tư trên ban công nhìn về phía xa thấy em cũng đang hướng ánh mắt mơ màng về phía bên đây.

Những ngày ấy, ban ngày người lớn đi làm, lũ trẻ thì ngoài giờ học, mỗi đứa lại vùi đầu vào công việc riêng. Đám bạn đứa phụ giúp cha mẹ, đứa đi chăn trâu, đứa nhặt rau cho heo ăn. Trong làng chỉ có hai đứa chúng tôi là những đứa trẻ nhàn rỗi nhất thế gian. Có lẽ cũng vì thế mà chúng tôi dễ dàng tìm thấy được nhau.

Những đứa trẻ được sinh ra từ ngôi làng xinh đẹp này chúng nó ai ai cũng giỏi cưỡi trâu, đá bóng trên cánh đồng lởm chởm gốc rạ. Chơi mệt rồi lại nhảy ùm xuống bơi lội thoả thích dưới dòng sông La. Còn với riêng tôi, từ thuở bé ông bà quản thúc rất chặt, dường như tôi biệt lập ra khỏi tuổi thơ của những đứa trẻ ở chốn làng quê. Tuổi thơ tôi trôi qua trong khu vườn nhà, nơi đầy những cây trái trĩu quả.

Mỗi ngày, tôi dành hết thời gian cho sách vở, cho những bài quyền đều đặn luyện tập, chờ đợi đến khi bóng chiều đổ xuống háo hức ngóng đám trẻ dẫn trâu ra sống tắm. Đều đặn mỗi buổi chiều cả đám sẽ ghé ngang qua nhà tôi hái trộm những trái cây chín mọng. Tôi chẳng bao giờ ngăn cản, chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ lấy những trái cây tươi ngon dụ dỗ chúng kể cho nghe về những cánh đồng xa tít bên kia sông, về những trái cây lạ lùng chỉ có khu rừng sâu. Nào là muồng, chút mút, vụ tru, chùm ruột...toàn những cái tên nghe lạ lùng làm sao.

Lời kể của chúng như những bức tranh vẽ lên trong lòng tôi một thế giới tươi mới nơi tôi chưa từng đặt chân đến.

Bọn trẻ chúng nó ước ao ghen tị có căn nhà lớn và mảnh vườn nhiều cây trái mà đâu biết rằng ngay cả con sông phía sau nhà cách vài bước chân tôi còn chưa từng một lần xuống tắm. Rằng tôi cũng ngưỡng mộ cuộc sống của bọn nó  tự do chạy nhảy với đôi chân trần trên cánh đồng, đùa giỡn dưới dòng sông mát lạnh, hay thoả thích khám phá những khu rừng sâu mà tôi chưa bao giờ dám bước tới.

Trong mắt tôi, cuộc sống của chúng như một thế giới khác, chúng được tự do, mênh mông và đầy ắp những điều mới mẻ mà tôi chỉ biết nhìn theo với niềm khao khát thầm lặng. Nhưng dù chẳng thể trốn nhà chạy theo đám chúng nó thoả thích. Tôi vẫn còn có khu vườn gắn bó với những năm tháng tuổi thơ. Nơi đây là một niềm tự hào nhỏ bé của tôi mỗi lần nhắc tới.

Cả khu vườn xanh rộng mênh mông nằm im lìm giữa không gian thanh tĩnh. Phía đằng trước nhà con đường quốc lộ chạy ngang. Con đường lớn rộng thênh thang uốn lượn nối liền Trung Tâm Thành Phố và vùng đất phía Nam nơi chúng tôi sinh sống.

Còn phía đẳng sau, mảnh vườn lưng dựa vào dòng sông La lặng lẽ trôi, dòng nước xanh ngắt, mát lành mang theo hơi sương mỏng manh và những làn sóng nhỏ gợn nhẹ. Gió lùa qua mặt sông, qua từng lá cây, khẽ lay động không khí trong vườn, làm cho không gian càng thêm phần thanh bình.

Những người dân từ nơi khác từng có dịp ghé qua hầu như đều ngước ánh nhìn xuýt xoa hướng vào mảnh vườn và đặt những câu hỏi về lối kiến trúc đối lập của hai căn nhà cạnh nhau ấy.

Ngôi nhà tổ năm gian bằng gỗ là nơi ông bà tôi sống được xây dựng theo lối kiến trúc Bắc Bộ được truyền từ nhiều đời có lịch sử mấy trăm năm. Mái ngói âm dương đen đỏ, với từng lớp ngói phủ rêu. Mỗi cột gỗ đều chứa đựng những câu chuyện, những ký ức của bao thế hệ trong gia đình tôi.

Ngay bên cạnh ngôi nhà tổ là nơi tôi đã dành cả mấy năm trời thuyết phục ông bà được sang đây sống tự do một mình. Và điều ước đó cuối cùng cũng thành hiện thực vào cái năm tôi tròn 14 tuổi. Có lẽ cái ngày định mệnh đó cũng khiến tôi thay đổi từ một đứa bé nề nếp  quy củ luôn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người lớn trở thành một con ngựa bất kham của những năm tháng sau này.

Ngôi biệt thự cổ màu vàng nhạt, theo kiểu kiến trúc thời Pháp thuộc này gắn liền với một thời kỳ lịch sử thăng trầm của đất nước.

Xung quanh mảnh vườn là những bức tường dày, bao bọc lấy không gian này như một chiếc lồng kính, giữ gìn vẻ đẹp của thiên nhiên. Cây cối trong vườn đã được chăm chút qua bao thế hệ, những cây trà cổ thụ cao vút, tán lá xum xuê. Ông tôi kể từ khi ông còn bé những cây trà đã hùng vĩ như vậy rồi. Cho tới tận giờ ông đã ở tuổi xế chiều cây trà cổ thụ vẫn che phủ bóng mát suốt ngần ấy năm tháng.

Mỗi khi mùa xuân về, những bông hoa trà trắng ngần khiến người đi qua không thể không dừng lại ngắm nhìn. Những cây roi hoa vàng cao lớn trái chín mọng rơi xuống đất, từng chùm quả trắng xoá, khẽ đung đưa trong gió. Đám trẻ trong làng ngày đó mê mẩn mảnh vườn nhà tôi không rời cũng vì thế.

Ở một góc vườn hồ nước trong veo, mặt hồ phẳng lặng phản chiếu bóng dáng của những cây cối xanh tươi. Một hòn non bộ nhỏ nhắn, xung quanh được bao phủ bởi những lớp cây xanh mướt. Đằng xa con đường mòn được lát đá, dẫn lối qua những vườn hoa xinh xắn tràn ngập sắc màu như để hòa mình vào vẻ đẹp tự nhiên của khu vườn.

Dưới bóng cây trà cổ thụ, những cây ăn trái trĩu quả như khế, xoài, ổi, cam quýt, cứ vào mùa là cho quả màu sắc sặc sỡ. Thổ nhưỡng miền Trung khiến trái cây không quá ngọt ngào, nhiều loại quả chua tới lè lưỡi nhưng trong mắt đám trẻ chăn trâu đó là món quà quý. Đặc biệt là những chùm roi hoa vàng rực rỡ, ánh lên sắc trắng khi trái chín, mùi thơm thoảng thoảng đem lại sự vui tươi cho cả khu vườn.

Mỗi mùa trôi qua, khu vườn này lại thay màu sắc.

Khu vườn ấy dù không có những điều náo nhiệt của phố thị, nhưng lại có cái đẹp dịu dàng, sâu lắng của chốn thôn quê yên bình. Cái không khí trong lành, cái mùi của đất, của hoa cỏ, của những trái cây thơm ngọt, tất cả hòa vào nhau làm mê mẩn đứa trẻ vốn mơ mộng như tôi.

Và trong cái tĩnh lặng ấy, khu vườn từ lâu đã là một phần của ký ức, của không chỉ rất nhiều thế hệ trong gia đình mà của cả những đứa trẻ sinh ra từ ngôi làng này.

Góc vườn yêu thích nhất của tôi ở phía xa kia, băng ghế gỗ cũ kỹ, nằm dưới bóng mát của cây khế cổ thụ. Cái cây đã đứng đó bao nhiêu năm tháng, cành lá xum xuê, tỏa bóng râm mát lạnh. Góc nhỏ đã trở thành một người bạn chở che cho những khoảnh khắc tĩnh lặng của tôi. Bên cạnh băng ghế là một bể cạn bằng đá, có niên đại từ lâu lắm.

Tôi vẫn thường nằm dài trên băng ghế, cảm nhận hơi gió nhẹ nhàng thổi qua, mắt lơ đãng nhìn lên tán lá rì rào, tay cầm cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh, chìm đắm trong những câu chuyện đầy hồn nhiên và lãng mạn.

Trong lúc tôi đang mơ màng về những vùng đất xa xôi, những cuộc đời chưa từng biết, và cảm thấy như mình đang hòa mình vào dòng chảy của những trang sách trên tay. Bỗng dưng ánh nhìn của tôi dừng lại nơi những khoảng trống nhỏ hẹp của ô hàng rào.

Một bóng dáng mơ màng xuất hiện, nhẹ nhàng và thanh tao, nàng đội chiếc nón lá trắng ngà, lấp ló bước qua. Dáng người ấy dong dỏng cao, mỗi bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Tôi đang soi mắt qua ô bức tường soi cặp chân dài thẳng tắp như đôi kiếm kia là ai thì có tiếng gọi khẽ:

-Gia ơi  bạn làm gì đấy?

-Ly ly hả? Tui đang nằm đọc truyện.Vào đây chơi! 

Tôi nhận ra liền mời cô ấy vào.

Ly ly nhìn tôi cười khéo léo khoe chiếc răng khểnh. Cô gái leo qua tường nhảy vào vườn, nhẹ nhàng trông giống một con mèo con đang cố len qua khoảng trống giữa hai cành phong.Những đứa trẻ ở quê là vậy, dù Ly Ly lớn lên có hơi chút tiểu thư kiêu kỳ nhưng sinh ra trong nông thôn thì đứa nào chẳng giỏi món leo rào trộm trái.

Nhìn em thoăn thoắt, nhảy xuống đất tôi bật cười. Kỹ năng này chắc hẳn được rèn giũa từ vô số lần theo đám con trai lén lút trèo tường, trộm những trái cây của nhà hàng xóm.

Thú thực trong vườn nhà tôi chẳng thiếu loại trái cây nào, nhưng có một quy tắc ngầm của đám trẻ con mà người lớn sẽ chẳng bao giờ hiểu. Những cây trái đám trẻ chúng tôi trộm được của nhà hàng xóm luôn có cái gì đó ngon ngọt hơn trái cây có sẵn trong vườn nhà, như thể chúng được phủ lên một hương vị đặc biệt vậy.

Ly Ly phủi nhẹ những chiếc lá rơi trên làn tóc mây của nàng. Một chiếc lá xanh, dường như lưu luyến chẳng chịu rời, khiến nàng phải mạnh tay hất văng đi. Chiếc lá bay ra xa, xoay tít một vòng rồi rơi xuống  đậu nhẹ lên vai tôi. Nhìn thấy cảnh ấy, em khẽ tủm tỉm cười, ánh mắt ngượng ngùng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tựa vào vai tôi.

Chúng tôi ngồi im lặng rất lâu, trong không gian vườn cây đầy âm thanh ríu rít của lũ chim, tiếng lá xào xạc và những bông hoa trà trắng nở rộ trên cành.

Tôi chợt nhớ ra dù hai đứa đã bên nhau một thời gian nhưng chúng tôi chưa từng nói lời yêu đương hay điều gì xác nhận mối quan hệ này. Nhưng mà thôi kệ đi ai mà quan tâm điều đó cơ chứ. Tôi kéo nàng ngồi xuống cạnh bên. Cả hai lặng im ngước mắt nhìn lên những tán cây. 

Trong vườn hương hoa trà ngào ngạt toả khắp chốn quyến rũ bao nhiêu ong bướm vây quanh. Vài tia nắng nghịch ngợm len qua những kẽ lá xanh, nhảy múa trên những cành hoa trà trắng.

Đề xuất Voz: Cú Ngã - khởi đầu hay kết thúc
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

alex phạm

Trả lời

3 tháng trước

nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.

Ẩn danh

alex phạm

3 tháng trước

b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

Trả lời

3 tháng trước

Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.

Ẩn danh

nguyen9x

3 tháng trước

à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cuộc sống mà!

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

3 tháng trước

VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

4 tháng trước

Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.

Ẩn danh

nguyen9x

3 tháng trước

cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

4 tháng trước

Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.

Ẩn danh

hoacomay

Trả lời

4 tháng trước

Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

Trả lời

4 tháng trước

Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.

Ẩn danh

nguyen9x

Trả lời

4 tháng trước

nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè

Ẩn danh

An quên mật khẩu

4 tháng trước

Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂

Ẩn danh

nguyen9x

4 tháng trước

có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian

Ẩn danh

An quên mật khẩu

4 tháng trước

Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))