Gã Nam phân vân không biết xưng hô sao cho phù hợp. Gọi em sợ phật ý Lão Bách, còn gọi đứa ít tuổi hơn là anh gã không bỏ mặt mũi xuống được.
-Chắc cũng tầm tuổi, xưng hô ngang hàng đi cho dễ đi bạn.
Tôi mỉm cười cụng ly gã. Lão Bách lúc này mới cười vui vẻ, vỗ mạnh lên vai tôi.
Cả đám tò mò về thái độ của Lão Bách, chỉ có duy nhất Đại Dũng vẫn trầm ngâm.
Ngồi xã giao thêm một lúc tôi và Đan Quỳnh lên xe ra về bỏ lại sau lưng âm thanh ồn ào của quán bar.
Màn đêm buông xuống, thị trấn chìm trong màn sương. Tôi khoác thêm chiếc khăn len lên bờ vai Đan Quỳnh. Cô bé khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn tôi:
-Anh quen lão Bách sao?
-Nào có. Chắc lão quen Dũng Khùng thì đúng hơn. Trước đây em cũng gặp Dũng rồi mà.
Tôi trả lời em, giọng điệu có chút lảng tránh.
-Thế lạ nhỉ? Em chưa từng thấy lão Bách thái độ như vậy với ai. Đám ngồi đó toàn con ông cháu cha. Vênh váo thế chứ sợ lão Bách một phép.
Đan Quỳnh nghi hoặc, đôi mắt dò xét:
-Khai thật đi chồng yêu, anh có giấu gì bổn công chúa không?
-Làm gì có.
Tôi vội vàng đánh trống lảng.
-Sao đang vui lại về sớm vậy?
-Mấy đứa nhậu say rồi lại rủ nhau chơi mấy thứ linh tinh. Em đưa anh đến chào mọi người để tránh rắc rối như sáng nay thôi.
Đan Quỳnh khẽ thở dài.
Tôi nhìn em, ra là cô bé này vẫn lo lắng chuyện ban sáng. Chắc vẫn còn sợ tôi bị đánh oan đây mà. Năm trước hai chúng tôi quen nhau thời gian quá nhanh, những gì Đan Quỳnh biết về tôi chỉ vẹn vẻn là người yêu của cô bạn thân Huyền My và facebook để mỗi tấm ảnh duy nhất.
-Giờ muộn rồi, em muốn về nhà chưa?
-Đêm nay em không muốn về. Anh dẫn em tới thành phố giáp biên chơi đi.
Đan Quỳnh thì thầm, giọng nói có chút nũng nịu. Đã Đan Quỳnh không muốn về nhà thì chơi thôi. Hai đứa chúng tôi cứ thế phóng xe giữa màn sương hướng về thành phố biên giới.
Không quá xa tiểu khu HS, chưa đầy 30 phút chạy xe chúng tôi đã tới nơi. Nơi đây ban đầu vốn là thị trấn nhỏ nằm sát cửa khẩu quốc tế, về sau giao thương với nước bạn kéo theo sự phát triển nơi đây.
Sở dĩ dân cư quanh đây giàu lên nhanh chóng còn nhờ buôn hàng con, nhập lậu thiết bị điện tử và cả những thứ hàng hoá "đặc biệt" khác.
Ánh đèn vàng của phố khuya hắt lên gương mặt em. Hai đứa nắm tay đi cạnh nhau giữa phố đêm. Đan Quỳnh lúc này vui vẻ như một đứa trẻ kể cho tôi đủ thứ chuyện.
Thỉnh thoảng em quay sang cười, nụ cười trong veo khiến lòng tôi ấm lạ. Tôi siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Quỳnh trong tay mình, cảm nhận hơi ấm dịu dàng lan tỏa. Thành phố lặng yên, chỉ có tiếng bước chân hai đứa hòa vào đêm dịu ngọt.
Sau một hồi dạo chơi, chúng tôi ghé vào một khách sạn gần đó. Đan Quỳnh nhờ nhân viên mang lên bia và vài món khô. Thoáng chốc, một bàn tiệc nhỏ được bày biện bên ngoài ban công.
Phòng nghỉ trên tầng ba có ban công hướng ra đường lớn. Chúng tôi cùng nhau cụng ly, ngắm nhìn thành phố mờ sương trong màn đêm tĩnh lặng.
Sương đêm buông nhẹ, phủ lên những mái nhà thấp thoáng dưới thung lũng khiến cảnh vật phố núi trở nên hư thực.
Dưới ánh đèn vàng hắt ra từ những ô cửa sổ, con đường ngoằn ngoèo uốn lượn giữa những triền đồi thoai thoải.
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lùa khe khẽ qua tán thông và mùi nhựa cây thoảng lên trong đêm lạnh. Phố núi im lặng giữa màn sương đêm.
Và điều gì đến cũng phải tới. Đan Quỳnh đôi má ửng hồng, chủ động trao tôi một nụ hôn nồng nàn. Dưới ánh đèn vàng, hai bóng hình hòa quyện vào nhau.
Trong men say, Đan Quỳnh càng trở nên quyến rũ lạ thường. Tôi ôm em vào lòng, đắm chìm trong vị ngọt ngào của đôi môi ấy. Đêm đó chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn thành phố mờ sương, tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên nhau nơi ban công ấy.
Khi những tia nắng ban mai len lỏi qua màn sương dày đặc. Trong phòng hai thân thể trần trụi ôm chặt lấy nhau.
Cuối tuần thảnh thơi, Đan Quỳnh không có tiết học nên em cũng chẳng vội trở về. Chúng tôi nằm dài trên giường, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.
Sau khi tắm rửa, tôi bước ra khỏi phòng tắm, bộ quần áo để sẵn. Hóa ra Đan Quỳnh đã tinh ý cho người mua sắm quần áo đôi từ trước. Xem ra em ấy tính hết từ lúc rủ tôi đi chơi chung rồi, phận trai mười hai bến nước mà. Hehe.
Nắm tay nhau, chúng tôi dạo bước trên những con phố nhỏ của thị trấn. Trong bộ quần áo cặp đôi, những góc phố đi qua thu hút vài ánh nhìn theo.
Sau đêm ở phố núi đó, hai đứa dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Càng gần gũi, tôi càng nhận ra Đan Quỳnh là một người phụ nữ quảng giao, em có rất nhiều mối quan hệ.
Đan Quỳnh quen biết đủ mọi thành phần xã hội từ người làm nhà nước, đến dân xã hội, công an, diễn viên...
Trong số đó không ít người từng theo đuổi em không thành, đành chấp nhận làm anh trai mưa.
Khi yêu ai chẳng có chút ích kỷ, chỉ có yêu chơi bời chán vứt thì mới không ghen tuông thôi.
Tôi có chút gợn lòng khi thấy em giữ liên lạc với nhiều chàng trai khác, có chút ghen tuông khi gã mẫu ảnh mới nổi liên lạc qua lại với Đan Quỳnh.
Thế nhưng Đan Quỳnh lại lấy lòng tin của tôi bằng cách em ấy tự tin giới thiệu tôi với họ. Trong mọi cuộc đi chơi hay gặp gỡ những người đó em chẳng hề dấu diếm mối quan hệ khiến tôi không còn suy nghĩ quá nhiều.
Điều kỳ lạ là tất cả những gã đàn ông đó đều không hề ghen tuông, mà ngược lại họ sẵn sàng hy sinh vì em. Có lẽ đám đó giỏi che dấu, hoặc có lẽ công chúa của tập đoàn Đan Khanh này sở hữu một ma lực đặc biệt nào đó.
-Woa, không ngờ anh chồng của em ngầu vậy đó!
Đan Quỳnh nũng nịu bám lấy tay tôi, đòi nghe chuyện về Dũng Khùng và tôi truy sát Long Chó Điên.
Có lẽ em đã nghe được tin đồn phong thanh từ đám bạn gái. Tôi bất đắc dĩ đáp:
-Người ta đồn bậy bạ thôi, anh còn chẳng biết Long Hách là ai.
Đan Quỳnh hếch mũi, rõ ràng là không tin. Ở tuổi này đôi lúc em vẫn còn ham vui lắm.
-Em nghe nói ở casino bên kia biên giới vui lắm. Em với đám bạn tính đi mấy lần rồi mà hơi sợ. Nay có anh rồi, anh dẫn em đi đi!
-Có gì vui đâu em. Xinh đẹp như em, qua đó người ta bắt bán đấy!
Tôi trêu chọc nàng.
-Hứ, có anh mà! Mà qua đó như thế nào anh?
Đan Quỳnh không bỏ cuộc.
- Thường thì khách có nhu cầu sẽ có xe đón sang tận nơi. Tới sát khu biên giới có xe đón chở tận casino.
Tôi trả lời.
-Woa, anh rành dữ ha! Nào mình đi chơi đi anh!
Đan Quỳnh mắt tròn xoe, có vẻ như tâm hồn đã bay bổng đến nơi xa xôi.
-Em muốn chơi thì ghé Thiên Thượng.Ở đó cũng có sòng. Quy mô chả kém nhiều, với cả đó nay là địa bàn của anh... à, của đứa bạn anh chơi thoải mái!
Tôi viện cớ từ chối. Hay hớm gì qua biên giới chơi mấy chỗ đó.
-Hứ, anh mà không đưa em đi, em tự đi có chuyện gì họ bán em đi, anh ở góa suốt đời đấy!
Tôi bật cười khi Đan Quỳnh nói vậy, chợt nhớ đến Dũng Khùng, đợt này hắn thay lão cha cầm đầu mối làm ăn này. Dũng Khùng có cả một đội quân chuyên đưa đón các con bạc từ bên đây qua biên giới đốt tiền vào mấy trò đỏ đen.
Biết đâu chuyến đi này sẽ giúp tôi tìm được thông tin nào đó. Nghĩ đến chuyện cũ tôi trầm giọng:
-Để anh hỏi bạn anh. Ổn thì anh báo em!
Đan Quỳnh nhảy cẫng lên hôn vào má tôi, khiến cả hai cùng đỏ mặt trước ánh mắt của những người xung quanh.
Tôi chưa bao giờ là kẻ kiên nhẫn, nhất là khi trong lòng đầy nghi vấn chưa có lời giải. Nghĩ là làm buổi chiều hôm ấy, tôi gọi ngay cho Dũng Khùng. Giọng hắn ồm ồm qua điện thoại, lười biếng như thường lệ:
-Nghe? Lại có chuyện gì nữa hả?
-Tao cần mày sắp xếp một chuyến đi. Đan Quỳnh và tao muốn sang bển dạo chơi.
-Có chắc là mày chỉ muốn đi chơi thôi không? Không giống tính cách của mày ngày thường?
Tôi dừng lại một nhịp, thật khó để che dấu một người quá hiểu rõ bản thân.
-Thật ra tao muốn tự mình đi dò la tin tức về chuyện đó. Đã một năm trời, cứ ngồi im như đứa vô công rỗi nghề tao chịu không nổi.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi một tiếng cười trầm thấp vang lên.
-Mày đúng là kẻ cố chấp. Thôi được, để tao sắp xếp.
Cứ xem như một công đôi việc. Tôi hiểu rõ chuyến đi này chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng tôi nhất định phải thực hiện.
Cuối tuần, Dũng Khùng lái chiếc Range Rover biển nước ngoài đến đón tôi. Vừa lên xe hắn đã liếc mắt trêu chọc:
-Quay lại với Đan Quỳnh từ bao giờ vậy?
Tôi ngả người vào ghế, nhếch môi cười nhạt.
-Duyên số thôi, bạn hiền.
-Haha! Lão Đan Khanh với thằng Tuấn Anh mà biết chuyện này, chắc vui lắm đây!
Tôi hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống:
-Dễ khi lão không biết. Tao cũng không rõ hồ lô của Lão bán thuốc gì nhưng không cấm cản.
Một thoáng suy nghĩ lướt qua trong đầu, tôi cất giọng:
-Chuyến này tao dẫn theo Đan Quỳnh, có an toàn không? Tốt nhất chọn tuyến đường nào an toàn và hợp pháp một chút.
Dũng Khùng gật đầu:
-Yên tâm. Tao đã chọn tuyến đường an toàn nhất nên lịch trình khá dài . Coi như anh em mình đi du lịch ba nước Đông Dương. Chỉ có đoạn đường cuối là cần cẩn thận, đừng xui xẻo đi lạc vào ổ phỉ.
Chiếc xe lao đi giữa ánh nắng sớm. Ngoài kia, rừng thông vươn mình kiêu hãnh trong màn sương mờ nhạt. Tôi ngước nhìn trời cao, lòng thoáng dậy lên một nỗi bất an không tên.
Cô ấy còn sống đang ẩn mình đâu đó, hay đã trở thành một linh hồn vất vưởng giữa xứ người.
Tôi không sợ sự thật, dù nó có đau đớn đến mức nào. Bởi điều đau lòng nhất trên đời, không hẳn là sinh ly tử biệt mà khi ta biết người ấy lành ít dữ nhiều, nhưng chẳng cách nào xác định được họ đang trôi dạt phương nào.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đan Đạo Trường Thanh
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))