Ngồi chơi một lúc hai đứa chúng tôi chào hỏi ba mẹ Đỗ Quyên rồi cùng nhau về nhà Hoàng Linh.
Vừa bước vào đã thấy nhà đông nghẹt người khiến tôi có phần ngỡ ngàng:
-Ặc! Nhà nay có khách à?
Hoàng Linh nhìn tôi ánh mắt ánh lên ý cười. Em không nói gì dúi túi quà vào tay tôi rồi đi vào nhà.
Bữa cơm ngày hôm đó diễn ra trong không khí vui vẻ và không kém phần căng thẳng. Gia đình mấy người dì Hoàng Linh, mấy cô chị họ của con bé thay nhau hỏi han tôi đủ điều. Lúc này tôi mới nhận ra "khách quý" của bữa tiệc này dường như là hai chúng tôi.
-Ăn đi con! Ăn nhiều vào, món này Linh nấu đấy. Con thử xem vừa miệng không? -Mẹ Hoàng Linh cứ mỉm cười suốt buổi gắp đồ ăn liên tục cho tôi.
Dùng xong bữa cơm cả gia đình ra bàn trà ngồi nói chuyện ngắm Hoàng Linh pha trà. Một lát mẹ, cùng người nhà em cũng vội vàng đi. Tết nhất mà ai cũng bận bịu. Hoàng Linh bảo hiếm lắm mới có dịp đông đủ được như thế. Chỉ tiếc ba em bận công việc Tết năm nay không có ở nhà được.
Ngồi thêm một lát bế An An trêu chọc Bình Bình tôi cũng vội vã về nhà cùng Bà Nội.
Tối mùng 3 Tết,
Ngồi trên chiếc giường đặt ngoài ban công, tôi cùng Hoàng Linh vui vẻ nói chuyện điện thoại. Con bé kể tôi nghe có công ty K bàn bạc với nó về việc gia nhập làm người mẫu độc quyền. Hoàng Linh cũng đang phân vân vì năm sau dự tính thi hoa hậu các dân tộc, năm kế nữa có tổ chức hoa hậu Việt Nam. Nếu có công ty phía sau hỗ trợ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Chỉ có điều không rõ điều kiện kèm theo của bên đó là những gì nên Hoàng Linh chưa đưa ra quyết định.
Hai đứa đang nói mấy chuyện linh tinh thì bên ngoài có giọng trẻ con:
-Cậu gia ơi! Cậu Gia ơi! -Đứa cháu gái Bác Quyết chạy xồng xộc vào nhà tôi, giọng nó hớt hải vừa thở hổn hển chống tay lên gối nói đứt quãng:
-Cậu Gia ơi! Cậu sang nhà nhanh cậu ơi. Bà Cố... Bà Cố ngủ gọi không dậy!
Ngay lập tức tôi không kịp mang dép chân trần chạy thật nhanh sang nhà tổ. Vừa bước tới cổng tiếng khóc của Dì Chín từ trong nhà vang ra:
-Cô chủ ơi! Cô ơi cô ơi! Sao cô đi không đem theo con với. Cô ơi là cô ơi!
Cả bầu trời như đổ sụp xuống, tôi bám lấy cánh cổng ngã quỵ xuống.
Dân làng nghe tiếng khóc xé lòng của dì Chín cùng đứa cháu gái nhà bác Quyết liền đổ ra đường rồi tiến về ngôi nhà tổ mỗi lúc một đông.
Tôi không biết đã vào nhà bằng cách nào, khi cảm thấy được mọi điều diễn ra xung quanh Hoàng Linh đang bên cạnh xoa bóp tay cho tôi.
Lạnh lắm, con lạnh lắm bà ạ. Nhà neo người muốn tỏ ra mạnh mẽ làm điểm tựa cho những người ở lại. Thế nhưng khi nhìn đôi mắt sưng húp của Hoàng Linh, thân hình gầy gò của Ông Nội lại không cầm lòng được.
Tôi lặng im cắn môi hai hàng nước mắt cứ trào ra rồi lăn xuống má.
Ngày trẻ cứ nghĩ đàn ông rớt nước mắt là yếu đuối hèn kém. Mãi sau này tôi cũng nhận ra giọt nước mắt dành cho những người mình yêu thương là thiêng liêng.
Đêm đã dần khuya, trời đổ mưa phùn rét lắm. Mưa như tấm màn trắng nuốt trọn cả ngôi làng. Bên ngoài sân nhà làng xóm đến thật đông. Cả trăm người đốt thành nhiều đống lửa rải rác ra cả khắp vườn. Các chú các bác hàng xóm ngồi quanh đống lửa xuyên đêm canh linh cửu bà nội tôi. Tình làng nghĩa xóm có lẽ mọi người muốn thức cùng Bà nội tôi đêm cuối cùng.
Trong nhà lúc này ông đang chủ trì việc khâm liệm, lúc này bà đã tắm nước thơm. Mặc lên mình bộ áo dài màu tím mà bà yêu thích. Vị thầy cúng lớn tuổi đang hỗ trợ ông bỏ ba đồng tiền xu cùng gạo muối vào miệng bà. Người ta bảo để làm lộ phí đi qua đò dưới sông âm.
Tôi tiến lại gần tháo chiếc nhẫn vàng đeo lên ngón tay, lặng lẽ đeo lại đôi găng tay màu trắng tang tóc cho bà. Tôi gọi mãi bà chẳng dậy, đành ôm bà cho bớt lạnh.
-Gia con theo ông vào đây! -Giọng ông trầm khàn.
Tôi đứng dậy đi theo ông vào thư phòng. Cánh cửa sau lưng đóng lại. Ông lúc này nhìn tôi và nói:
-Con đừng đau buồn. Bà thương con nên hồi quang phản chiếu an ủi con thêm vài ngày. Con bớt đau buồn để bà đi thanh thản.
Lúc này tôi mới nhớ ra vẻ mặt bất thường của ông khi bắt mạch cho bà nội hôm đó. Có lẽ ông đã biết từ trước chỉ có tôi là đứa ngây ngô mà thôi.
-Giờ ta muốn bàn với con một việc. Sau khi chúng ta mất, ta muốn hoả táng cho gọn gàng. Sau này không phiền con cháu cải táng. Hoả táng xong chỉ mang tro cốt cả hai đem vào khu mộ địa gia tộc. Khỏi phiền con cháu về sau này tốn thêm công buổi.
Lúc đó tôi quá đau buồn nghe ông nói thế chỉ biết ý ông muốn hoả táng cho bà. Tôi kịch liệt phản đối:
-Điều đó nhất định không được. Bao đời này mất đều thổ táng, sau này cải táng sang quách. Hoả táng ai biết được bà có chịu nổi không. Con sợ bà không chịu nổi nóng. Phong tục từ xưa vậy. Mình cứ làm như vậy.
Lần đầu tiên trong đời tôi cãi lời ông. Ngừng một lúc tôi nói tiếp:
-Con biết ông sợ tốn kém phiền hà con cháu sau này nhưng vấn đề đó bọn con có trách nhiệm và có thể lo được.
Ông nhìn tôi khẽ thở dài, dặn dò tôi thêm mấy điều:
-Chuyện xảy ra ở thị trấn biên giới đêm 30 những năm trước. Lúc đi ta đã dặn kỹ, đáng lẽ con không nên về lúc này. Ta cùng lão Tô... Sợ lúc ta có mệnh hệ gì có kẻ lại rục rịch.
Ông ngừng một lúc rồi nhìn tôi:
-Gia! Giờ quá sức ta xong tang lễ con nhớ đi thật xa. Nhớ lấy!
Cầm chiếc hộp gỗ trên tay tôi cứ suy nghĩ mãi về những điều ông nói. Có gì đó trong từng lời dặn thế nhưng ngay lúc này đầu óc tôi không còn minh mẫn sau nỗi đau quá lớn.
-Bác Quyết, dì Chín vào nội con gặp.
Tôi ra gọi hai bác vào theo lời ông rồi ngồi cạnh bà. Hoàng Linh lúc này cũng theo vào ngồi cạnh, trên đầu con bé đeo khăn trắng.
-Có sợ không?
Tôi hỏi con bé giọng khàn đặc. Hoàng Linh lắc đầu, xích sát tôi thêm một chút. Tôi nhìn thân hình co ro vì sương lạnh thấy thương vô cùng.
Một lúc sau Ông nội cũng đi ra ngoài. Ông nhìn Hoàng Linh một lúc khẽ thở dài rồi cũng đưa cho con bé một hộp gỗ nhỏ.
Ông ngồi xuống, nắm tay bà giọng nghẹn ngào:
-Bảy mươi năm bên nhau rồi bà nạ. Năm 42 bà theo về với tôi. Giờ bà lại bỏ mà đi trước. Đi một mình rứa mà có yên lòng không bà nờ!
Ông ôm lấy bà khóc lên mấy tiếng:
-Bà ơi! Bà ơi! Bà T ơi!
Nhà mỗi hai ông cháu, tôi đã hơn 20 nhưng vẫn còn quá non dại. Hẳn ông đau lòng lắm nhưng cố kìm nén sắp xếp xong xuôi mới dám khóc lên ba tiếng xé lòng.
Năm nay ông đã 96 tuổi, hai ông bà đã kết hôn được 70 năm. Thời gian hai ông bà bên nhau bằng cả một cuộc đời con người. Dì Chín đỡ ông dậy khuyên ông bớt đau lòng cho bà đi thanh thản. Ông đứng dậy quay sang nhìn tôi:
-Gia à. Từ này con phải nhớ làm chi cũng tính trước tính sau!
Nói xong dì Chín dìu ông đi vào phòng nghỉ ngơi một chút để sang mai còn công việc.
Sương trắng phủ kín căn nhà, bài nhạc phụ tử tình thâm hát vang nghe mà tan nát cõi lòng. Cứ cách một quãng lạu có tiếng chiêng gõ vang.
Hoàng Linh nằm gục trên vai tôi. Vốn định bảo con bé sang bên nhà ngủ, thế nhưng ngẫm lại đành thôi. Con bé vốn nhát gan, giờ qua đấy ngủ một mình hẳn sẽ không thể chợp mắt. Tôi khoác lên vai nó tấm áo, Hoàng Linh nép sát vào tôi trong vô thức.
Có lẽ khoảng hai giờ sáng, mấy cô dì người trong làng nấu xong cháo gà. Bê từng nồi lớn kèm theo chén bát ra cho cả trăm người đốt lửa ngồi ngoài vườn.
-Cậu Gia! Cậu gọi cậu gọi cái Linh dậy, cả hai ráng ăn chút cháo. Con bé từ tối đến giờ chắc chưa ăn gì. Không biết nghe tin từ đâu mà lên tức thì, cứ bóp tay cho cậu rồi khóc suốt, tội nghiệp!
Dì Chín lấy hai chén cháo từ mẹt tre đặt xuống cạnh bên. Còn một chén duy nhất bên trong dì mang vào phòng ông.
Bên ngoài gió hú, tiếng chim lợn vang lên từng hồi dồn dập khiến cả đám đông canh linh cửu nhìn theo. Loài chim báo hiệu điềm xấu kêu vang từng đợt nghe não lòng. Đám chó hoang trong xóm có lẽ cũng bị đánh thức bởi tiếng kêu quái dị ấy hú lên từng hồi.
Hoàng Linh cũng giật mình thức giấc. Ánh mắt con bé ngơ ngác nhìn sang khiến tôi bỗng lạnh sống lưng:
-Huhu ! Gia ơi. Huhu! -Chắc con bé gặp ác mộng, tôi ôm con bé vào lòng vỗ vỗ lên lưng dỗ dành. Hoàng Linh liền nhỏ giọng ngắt quãng nói khẽ bên tai tôi mấy lời khó hiểu:
-HuHu. Gia ơi Gia ơi. Nội nội...Ông nội...Nãy trong mơ Ông nội...
Con bé vẫn thút thít không ngừng. Có tiếng đồ sứ rơi vỡ trong phòng...
-Ông ơi! Ông ơi! -Tiếng dì chín la lên thất thanh:
-Gia ơi! Con vào đây nhanh lên. Nội con gọi mãi không dậy.
Tôi chạy vào phòng ngủ, ông nội nằm trên giường. Chăn gấm che ngang bụng, hai tay ông đặt ngay ngắn trước bụng làm thành một ấn quyết kỳ lạ gì đó. Miệng ông khẽ mỉm cười...
Sáng mùng 4 tết,
Tiếng còi hú từ xe cảnh sát dẹp đường cho quan lớn phá tan không khí an tĩnh của ngôi làng nhỏ nằm trên mảnh đất phía Nam xa xôi. Từng đoàn xe biển xanh, biển đỏ lần lượt nối đuôi đèn chớp nháy rồi dừng trước căn nhà gỗ năm gian toạ lạc trên mảnh vườn có những cây hoa trà cổ thụ mọc quanh.
Lão nghệ nhân đánh trống già hơn 80 tuổi râu tóc đã rụng hết, mắt nhìn không còn rõ ràng vẫn cúi đầu gõ những hồi trống cuối tiễn đưa. Thỉnh thoảng lão nghệ nhân già lại nhìn về hai chiếc quan tài phủ quốc kỳ đặt trước sân nhà.
Dân làng Lâm Thao truyền tai nhau rằng đêm đó hai cây đa già đầu làng đột nhiên rụng sạch lá không lâu sau cũng đổ xuống.
Tang lễ xong xuôi, có đứa nhóc lên chuyến tàu đêm đó. Tay hắn vuốt ve từng tấm huân chương chiến công, mắt ửng đỏ nhùn sang căn nhà bên kia sông ra đi từ đó không thấy về.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tam Thốn Nhân Gian (Dịch)
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))