Sài Gòn, 2014
-Hihi, đồ ngốc mày có nhà không?
Một thanh âm con gái vang lên trong điện thoại. Cô ta vừa nói vừa cười xem ra có điều gì khiến ả hào hứng lắm.
Xung quanh lúc này công trường ngổn ngang, tiếng xe trộn bê tông lẫn vào tiếng giám đốc Phong quát tháo đám giám sát. Tôi đi ra một góc cho bớt ồn trả lời cô:
-Không má! Mấy nay tao bận xuống kiểm tra tiến độ dự án. Coi mấy hạng mục công trình tới đâu rồi.
Cô ả khúc khích cười rồi nhỏ giọng dịu dàng, vừa nghe tôi đã biết mỗi lần có việc nhờ cậy cô ta mới sử dụng cái tông giọng lạ này:
-Đợt này đang hot cánh đồng lau đấy. Tao muốn đi. Đi cùng tao nhé?
Tôi nhìn về phía Phong đằng xa thản nhiên trả lời:
-Để tao xem đã. Nay công ty lu bu lắm.
-Đi màaaaaa...Giaaaaaa!
Sau một lúc không chịu nổi kiểu nũng nịu bằng chất giọng Sài Gòn ngọt ngào kia tôi đành chịu thua:
-Thôi được rồi. Để xem nào, thứ 3 này!
Ngay lập tức một giọng nói ngọt ngào vang lên:
-Yêu mày nhất!!!
-Cút!!! -Tôi kết thúc cuộc gọi với con nhỏ Trúc Quỳnh. Chẳng biết nói ra làm sao nữa. Quả thực tôi cũng rất bất đắt dĩ.
Hai chúng tôi- hai kẻ cực ghét nhau, mẫu con gái lý tưởng của tôi mơ về ra sao Trúc Quỳnh có điểm ngược lại. Mẫu đàn ông Trúc Quỳnh ghét gồm những gì, tôi...dường như có tất cả điều đó.
Tôi vẫn thích một cô bạn gái nét Á Đông, da trắng, tính cách dịu dàng trong trẻo. Trúc Quỳnh da nâu, nét lai tây từ khuôn mặt tới thân hình siêu thực của ẻm, chửi thề hay như hát, hút thuốc lá, siêu siêu siêu xấu tính.
Trúc Quỳnh cực cực ghét con trai miền Bắc (Bắc Kỳ trong miệng nó), ghét kiểu con trai trắng trẻo (ẻo lả trong miệng nó) và đa tình. Thật là tình cờ làm sao tôi có hết chẳng sót điểm nào.
Ấy thế mà ông trời khéo sắp đặt cả hai quấn lấy nhau suốt những năm tháng Đại học.
Từ ngày ba mẹ ly thân Trúc Quỳnh về Bình Dương sống với ngoại, từ đấy hai đứa chúng tôi chung đường. Chẳng rõ Trúc Quỳnh ăn nhầm phải thứ gì, từ ngày đó vẫn thường quẹo vào ngõ nhà tôi rủ đi chung xe tới trường.
Có những hôm nó lười chạy xe, tôi lại trở thành tài xế bất đắt dĩ phải vòng ngược lại đi đón con bé đi học, chiều lại phải trả nó về nhà. Quãng đường dài thêm mấy chục km giữa cái thành phố đâu đâu cũng kẹt xe này. Nghĩ thôi đã thấy muốn điên lên.
Con nhỏ được cái gì cũng biết chỉ có mỗi cái chả bao giờ biết ngại, những lần như thế vừa bước xuống xe là nó ôm hẳn vào cánh tay tôi. Vốn định đẩy ra nhưng quả-dưa-hấu ập vào cánh tay bỗng dưng tôi hèn hẳn ra.
Cả hai cứ quấn lấy nhau bước vào trường thu hút biết bao ánh nhìn. Quả thực body con bé này đẹp lắm, trong bộ quần áo có phần hở bạo nó cứ nép nép vào người tôi vờ bẽn lẽn như chú cừu non.
Những lúc như thế đám con trai vô tình đi qua hết nhìn con bé rồi nhìn sang tôi như kẻ thù.
Tôi trừng mặt lại:
"Nhìn cẹc gì! Nhường con ác ma này cho mày nè!"
Đấy là tôi nghĩ thế chứ lên Đại học tôi chả đánh nhau bao giờ. Máu anh hùng dũng sĩ cũng biến mất sau biến cố ở chiều biên giới nhiều năm về trước.
Có một ngoại lệ duy nhất, hôm đó cho đứa em mượn xe đành đón xe bus đi học, xui rủi sao tới khúc bến xe miền Đông gặp móc túi. Đang mải mê ngắm gái có tiếng hô khẽ:
-Chú làm gì vậy? Móc túi! Móc túi!
Vị tráng sĩ nào đang hành nghề bị bắt gặp, theo lẽ thường đáng lẽ tráng sĩ nên chuồn lệ nhưng mà không.
-Á! Á! -Tiếng la thất thanh đi kèm ánh mắt sợ hãi đến ngỡ ngàng của nạn nhân.
Gã móc túi khốn nạn sau khi gặp tai nạn nghề nghiệp quyết định đánh luôn nạn nhân. Tôi ngước nhìn một ông cụ có lẽ tuổi ngoài 70, ánh mắt thất lạc nhìn quanh xe với vẻ cầu cứu.
Điều bất ngờ là cả xe đều quay đi chỗ khác vờ như không thấy, có lẽ ở đây không có văn hoá đánh trộm cướp như ngoài Bắc. Sống ở đây gần 20 năm rồi tôi chỉ thấy có các đội hiệp sĩ thường xuyên đi tuần còn dân tứ xứ nên có phần hơi dửng dưng.
Ngoài Bắc mà hô cướp là xác định tên cướp cảm thấy may mắn khi nghe tiếng còi hú của mấy chú CA tới kịp.
Tôi lập tức bước nhanh về phía tên móc túi. Một cậu trạc tuổi có vẻ như làm phụ hồ cũng người Bắc nhảy vào can thiệp.
-Hai thằng nhóc chúng mầy đứng lo chuyện bao đồng! -Một gã ngoại hình bặm trợn trong đám đông bườ ra rút dao bấm chĩa về phía chúng tôi.
Hai thằng lúc này mới nhận ra trên xe có đồng bọn của gã móc túi. Sau một hồi đánh loạn hai gã đó ăn một đạp bay xuống xe bus. Bác tài ngay lập tức ăn ý đóng cửa lại.
Nhiều năm sau đọc báo thấy vụ hai anh hiệp sĩ bắt cướp bị Tài Mụn đâm hy sinh nhớ về ngày đó sau lưng có chút lạnh lẽo.
-Hai chúng mày mặc áo đôi luôn hả? -Giọng thằng Nam khiến tôi giật mình ngước lên.
Lúc này mới nhận ra hôm nay hai đứa mặc mẫu áo gần giống nhau. Mà kệ đi cả cái lớp này chả ai lạ lẫm gì Trúc Quỳnh luôn quấn lấy tôi.
Thậm chí còn có vài tin đồn yêu đương cơ, tôi thề con gái trên thế giới chết hết tôi cũng không-bao-giờ yêu một đứa như nó. Chiều ngược lại tôi tin Trúc Quỳnh cũng sẽ có suy nghĩ giống hệt.
Vào lớp học hai chúng tôi thường ngồi góc cuối lớp, xung quanh là nhóm bạn đại học. Những giờ học Trúc Quỳnh thường có thói quen gác hẳn cả hai chân lên đùi tôi, hai đứa sát nhau lắm, chỉ thiếu điều nó nhảy lên người thôi. Đã thế ăn mặc bạo ngồi kiểu đó cái gì tôi cũng thấy sạch. Mỗi lần quay sang cánh tay tôi lại chạm phải thứ mềm mại.
Con khùng này nó chẳng ngại nhưng tôi và những người xung quanh thì có. Yến Vi và Mây nhìn hai chúng tôi ánh mắt ái ngại. Thú thực ngày từ năm nhất tôi có chút cảm tình với Yến Vi, tôi cũng cảm nhận được chút tình cảm từ hai ẻm.
Thế nhưng sau khi chia tay Đan Quỳnh chẳng hiểu vì lý do gì đó tôi chẳng hề có thêm cô người yêu mới nào dù lúc nào cũng đang trong trạng thái mập mờ với cô này cô kia.
Buổi chiều thứ 3,
Tôi dừng xe trước căn nhà có hàng rào trắng. Những năm qua hình như tôi đã tới đây không ít lần.
Thấy bà ngoại Trúc Quỳnh mở cổng tôi lập tức lên tiếng:
-Con chào ngoại.
Bà ngoại con bé cười hiền lành:
-Cháu vào nhà chơi. Con bé Trúc Quỳnh đang trên lầu..
Tôi vào nhà ngồi nói chuyện với ngoại con bé. Hai bà cháu nói chuyện có phần rất hợp nhau. Ở khoản nói chuyện với người lớn tôi luôn làm rất tốt.
Vừa nói chuyện vừa nhìn quanh ngắm nhìn những bức phù điêu về thiên chúa giáo bên trong nhà.
Gia đình con bé Trúc Quỳnh đạo gốc nhiều đời. Con khùng này hay bảo tuần nào đi xưng tội nó cũng dính lỗi vì chửi thề. Nghĩ mà chán hẳn, nó chửi thề cỡ đó ai chứng nổi nó.
-Đi thôi mày.
Ngồi một lúc con bé Trúc Quỳnh cũng xuống lầu. Nó ném một câu rồi vác ba lô lớn nhỏ đi ra xe. Hôm nay chụp hình cánh đồng lau gì đó nên nó mặc váy chắc tính diễn vai nàng thơ.
Váy trắng tinh khôi xẻ tà, tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt trang điểm dịu dàng về cơ bản cũng giống nàng thơ ấy. Chỉ có điều nàng thơ nào khoét sâu khoe hai quả dưa hấu thế kia.
Hai đứa vừa lên xe con bé đã quay sang:
-Ê! Ê! Mày thấy tao hôm nay diện style nàng thơ này ổn không?
-Cẹc! Làm quái gì nàng thơ nào khoét sâu khoe hai trái dưa hấu thế kia?
(Ở cạnh con bé này lâu ngày bỗng nhiên tôi cũng chửi thề tần suất ngày một nhiều.)
-Thích bỏ mẹ ra còn bày đặt.
Con Trúc Quỳnh nó bật lại tôi ngay lập tức. Nói đoạn nó ưỡn ngực về phía tôi, với chất giọng dụ hoặc:
-Giaaaa, cậu có muốn sờ thử khônggg?
-Định mệnh con yêu nữ này. Mày có biết bố đang tập trung lái xe không hả? Quăng xuống đường bây giờ.
Miệng nói thế chứ mắt vẫn vô thức liếc mấy cái.
-Hahaha!
Con bé Trúc Quỳnh cười lớn, hai trái dưa hấu rung rung theo. Thề! Con bé này nó điên lắm, chẳng theo một khuôn phép nào.
-Tao biết mày đéo dám mà! -Nó nhìn tôi ánh mắt có phần khinh bỉ. -Thế mà đám con gái trong lớp đồn tao với mày quen nhau, có hôm còn chơi nhau trong xe hơi bị người ta bắt gặp cơ đấy. Đụ mẹ mấy con đĩ.
Ngay lập tức tôi quay sang nhìn Trúc Quỳnh, giọng có chút ngạc nhiên:
-Gì má! Có vụ đó luôn hả?
-Sao không? Mày xem lại mấy nàng thơ ngoan hiền mày mập mờ ấy. Tụi nó tung ra chứ chả có ai hết. Mấy con đĩ muốn ngủ với mày bỏ mẹ ra mà bày đặt thanh cao. Thấy tao suốt ngày ôm ấp mày lại chả ghét.
Trúc Quỳnh bĩu môi, khuôn mặt nhăn lại tuôn một tràng làm tôi có phần ái ngại lắc đầu. Dù level chửi thề tăng lên nhưng cảm giác nghe một đứa con gái sở hữu khuôn mặt thiên thần cùng chất giọng ngọt ngào văng tục mãi vẫn chưa quen nổi.
-Mày chửi thề ít thôi. Có xưng tội chả ai chứng nổi mày đâu.
-Haha!- Con nhỏ Trúc Quỳnh cười lớn rồi bỗng dưng hỏi tôi:
-Mày có nghĩ tao là đứa con gái như thế không?
Giọng nó lúc này có phần nghiêm túc lạ lùng.
-Như thế là như nào? -Vừa tập trung tìm đường tôi vừa đáp lời nó.
-Thì như đám kia đồn ấy, dễ dãi, dâm loạn, quan hệ bậy bạ trong xe ấy.
Trúc Quỳnh nói xong im lặng dường như để chờ đợi câu trả lời.
Tôi ngước mắt sang nhìn con bé một giây với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó liền nói:
-Đéo! Theo kinh nghiệm tình trường của tao những đứa con gái bạo như mày khôn bỏ mẹ. Khó húp lắm!
Thật ra trước tôi không ưa nó là thật, cho tới cái ngày con nhỏ chuyển về Bình Dương sống với ngoại, hai đứa cũng từ đấy tiếp xúc nhiều hơn. Hiện tại tôi có cái nhìn khác hơn. Con nhỏ Trúc Quỳnh thuộc dạng con nhà giàu cha mẹ không hạnh phúc nên chơi bời phá cách để tạo chú ý cho những người xung quanh thôi.
Thấy trai đẹp là nó chọc ghẹo làm bộ thèm khát lắm chứ đứa nào tán tỉnh con bé thì đừng hòng. Suốt mấy năm học chung chẳng thấy nó yêu ai, tình yêu của nó vẫn dành cho mấy anh idol hàng xẻng nhóm Big Bang.
Chạy xe vòng vèo một lúc cũng tìm được cánh đồng lau. Hình như nó ở đâu đó giữa quận 2 thì phải. Một khu đất rộng nằm kế bờ sông Sài Gòn. Xe hơi có thể chạy trực tiếp được vào bên trong.
Chúng tôi đi vào ngày thường nên cũng chẳng có quá đông người. Trước hôm đi tôi gõ trên google xem trước thấy một mét vuông chục nàng thơ cơ.
Hai đứa đi sâu vào bên trong cánh đồng lau bắt đầu chụp hình. Sau khi Trúc Quỳnh thay tới bộ thứ ba, con bé chửi chụp ngu khoảng hơn nghìn lần thì nó cũng tạm tha cho tôi. Hai đứa nắm tay nhau đi giữa cánh đồng lau bạt ngàn hướng ra bờ sông.
Ở đây nhìn xuôi dòng thấy xa xa từng toà chung cư thu vào mắt. Bên bờ sông lúc này dòng nước lặng lờ trôi, vài đám bèo hoa dâu bồng bềnh trên làn nước. Ngắm nhìn cảnh vật chợt nhớ dòng sông La quê tôi.
Muốn được về ra phía sau khu vườn, ngồi bên bờ sông thế này. Những lúc đấy yên bình lắm, nhìn sang bên kia đồng ánh chiều dần buông xuống, những rặng núi xa xa mờ trong sương và khói bếp từ những mái nhà tranh. Nơi bến đò xa có tiếng í ới gọi đò.
-Êk! Êk mày! Sao đi với tao mà ngẩn ra nhớ con nào đấy? -Giọng con Trúc Quỳnh kéo tôi về thực tại. -Đừng bảo tao mày nhớ Quỳnh Công Chúa đấy?Ka Ka!
(Tên facebook của Đan Quỳnh là Quỳnh Công Chúa. Hai chúng tôi vẫn hay bình luận qua lại nên chắc con khùng này đọc được.)
-Làm gì có má! -Tôi lập tức phủ nhận.
Trong lúc tôi mơ màng Trúc Quỳnh đã trải xongtấm thảm vào giữa đám lau. Bày biện đủ thứ lên đó rồi tiếp tục bắt tôi chụp hình. Tất nhiên là những tiếng chửi vẫn vang đều trong đám hoa lau:
-Mày chụp xấu quá vậy! Biết thế không rủ mày đi!
Bị chửi nhiều tôi cũng hơi quê. Dù có tới chín hoa tay nhưng đó giờ tôi chẳng khéo món nào. Máy ảnh cũng Trúc Quỳnh mang theo chứ đó giờ tôi chụp choẹt gì đâu.
Ngày hôm nay trời kéo mây đầy nên nắng không quá gắt, có vẻ sắp có mưa không khí quả thật rất dễ chịu. Chụp hình xong xuôi Trúc Quỳnh kéo tôi lại gần. Cả hai nằm cạnh nhau giữa cánh đồng lau ngước mắt lên nhìn ngắm bầu trời.
Trúc Quỳnh lên tiếng phá vỡ không khí im lặng:
-Lâu lâu tao thấy hai đứa mình giống một đôi nhỉ?
-Haha! Tại mày cứ bám dính tao. Đẹp trai khổ thế đấy. -Tôi mỉm cười trêu chọc.
Trúc Quỳnh cong môi trả treo ngay lập tức:
-Xí, mày dám nói mày không thích?
-Haha! -Tôi cười trừ rồi lặng im ngắm nhìn bầu trời.
Trúc Quỳnh không thấy tôi nói gì thêm liền quay sang. Lúc này hai đứa sát nhau lắm luôn... Tôi đành nằm im ngó trời nhìn mây chứ quay qua môi hai đứa chạm nhau luôn.
Con khùng nó nhìn tôi hồi lâu rồi tủm tỉm cười:
-Gia! Mày có biết vì sao thỉnh thoảng hai đứa mình đang quan hệ vui vẻ tốt đẹp tao lại vô cớ chửi lộn vời mày rồi bơ nhau vài tuần không?
Nghe nó nói thế trong lòng tôi có điều suy nghĩ, ngoài miệng vẫn cười:
-Haha! Bất thường vậy mới là mày. Nếu một ngày mày bình thường tao đéo quen.
Một khoảng lặng thật lâu, mỗi đứa lại đuổi theo dòng suy nghĩ miên man. Trong lúc tôi nghĩ rằng cả hai sẽ để câu chuyện này trôi đi như mọi lần, giọng Trúc Quỳnh lúc này vang bên tai:
-Thật ra do tao kiếm chuyện đấy. Mẫu đàn ông như mày tao ghéc lắm. Chẳng hiểu vì sao cả hai cứ hút lấy nhau. Tao cũng chẳng kiểm soát được nổi bản thân. Chỉ tới khi những người xung quanh nhắc tao mới nhận ra hai chúng ta đã quá gần nhau. Thế nên tao đành giận dỗi mày vài tuần để cân bằng lại cảm xúc... nếu không tao sợ yêu mày mất...
Có lẽ trong mấy năm quen biết nhau đây là lần đầu tiên Trúc Quỳnh nói chuyện nghiêm túc với tôi.
-Ừm! -Tôi tiếp tục nhìn trời nhìn mây. Khẽ thở dài:
-Nếu tao nói bản thân tao cũng thế thì mày nghĩ sao? Haha!
Đề xuất Voz: Hành Trình Cưa Trai - Phải Lòng Anh
alex phạm
Trả lời3 tháng trước
nghiêm túc mà nói nếu bro viết truyện này khoảng 2015 thì có khi vượt trội hơn mấy truyện khác đấy , câu từ rất chất lượng
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn. Cơ mà chuyện này mình viết ngắt quãng, lần cuối cùng cơ bản xong cốt truyện là vào tầm đâu đó 2-3 năm trước. Mọi người đọc chắc sẽ thấy gần như có 4 phần viết với tâm thế khác hẳn nhau. Phần đầu mình viết trước những năm 2010 với tên truyện khác dạng hồi ký ngày bé ngây ngô ảnh hưởng phong cách Nguyễn Nhật Ánh. Phần giữa viết những năm cuối đại học tức là mấy năm sau đó rồi ngừng. Khúc này yêu đời và độ tuổi ngông cuồng nên ban đầu dự tính viết hơi hướng tiểu thuyết giang hồ đâm chém chút. Sau khi cô bạn thân đi lấy chồng ngày đó gặp nhiều biến cố suy sụp nên viết tiếp ý định sửa kết thành cả hai đến với nhau. Đọc những chương đó chắc cũng phần nào lộ ra ý định kết hôn cùng cô bạn thân. Cuối cùng chưa viết xong tầm sau covid bất ngờ mình kết hôn trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, duyên phận thực sự diệu kỳ vậy đó. Lúc này viết tiếp phần kết nhưng tâm trạng cũng khác. Đó tới nay rảnh thì sửa lỗi chính tả này kia vô tình gặp web này nên đăng lên.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
nói chung mình tay ngang, dân chuyên Toán viết truyện mà 😆 Cả thanh xuân chỉ viết đúng mỗi câu chuyện này. Mấy nay đang nghiên cứu viết chút về chủ đề giả tưởng liên quan tới lịch sử cũng là một trong những đam mê nhỏ của mình ngày bé.
alex phạm
3 tháng trước
b nên úp nhiều web khác , web này chủ yếu dân voz hoài niệm nên vào đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
truyện của mình viết bối cảnh chủ yếu dành cho cuối 8x đầu 9x đọc hoài niệm. Thỉng thoảng cũng vào sửa vài chương cho nó theo trend ngày nay ví dụ như bài hát mới hot hay câu nói nổi trên mạng mà hợp hoàn cảnh câu chuyện, ví dụ như bài wrongtime hay câu trụ vương thế nhân trách nhầm ngài 😆 Lứa sau này đọc khó cảm vì môi trường họ lớn lên khác chúng ta. Còn để thật hay như nhà văn có tiếng thì chưa tới. Nên ở đây là phù hợp nhất.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời3 tháng trước
Ước mơ những kỷ niệm cũ được nhắc nhớ khi đọc một câu chuyện nào đó cũng hoàn thành. Bản thân mình viết ngớ ngẩn, văn phong lỗi tùm lum vẫn cảm ơn 20K lượt đọc từ anh em. Câu chuyện mình viết hoàn thành khoảng 80% từ 2-3 năm về trước, có những chương sửa tới hơn 30 lần vẫn chưa được mượt mà. Mấy tháng này về quê rãnh rỗi dành thời gian ngồi sửa lại đăng lên đây. Mình sắp về lại thành phố lớn, phần sau không có thời gian miêu tả chi tiết cũng như trau chuốt lại ngôn từ mong anh em cảm thông. Chào thân ái!
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
@hoacomay: truyện nhắc lòng yêu nước, Bách Việt, Triều Tây Sơn, Vua Quang Trung đại phá 29 vạn quân thanh, Giai đoạn Pháp thuộc, Nạn đói 1945, 12 ngày đêm quân dân ta bắn máy bay ở hà nội, hình như có chiến dịch biên giới cao bằng bắc giang lạng sơn, hình như có nhắc tới anh hùng La Văn Cầu chặt tay chiến đấu tạm tới đó. Có gì anh em bổ sung.
nguyen9x
3 tháng trước
à Phượng Hoàng Trung Đô với Bạch Y tướng quân như bạn hoacomay nói nữa.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
vẫn nghĩ kết hôn với cô chị Hoàng Linh cái kết viên mãn hơn cô em họ. tiếc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cuộc sống mà!
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hai chữ duyên phận nó kỳ lạ lắm. Rất nhiều người từng rơi vào trường hợp yêu một ai đó trong nhiều năm cảm tưởng sống chết vì họ chẳng tới được. Sau khi chia tay tình cũ lâu năm gặp người mới và kết hôn nhanh chóng sau đó.
nguyen9x
Trả lời3 tháng trước
VL, yêu nhầm chị hai được nhầm em gái à? ông tác hồi đi học còn bế vợ 😀
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
sử sách nhà Nguyễn không ghi về các cô công chúa nhà Tây Sơn nhưng sĩ quan pháp năm đó theo chân Vua Gia Long viết có 5 cô công chúa trong đó có 1 cô 16 tuổi rất đẹp, 1 cô 12 tuổi con công chúa Ngọc Hân, 3 cô còn lại da ngăm nhưng cũng dễ thương. Ngoài ra có thêm 3 con trai. Tất thảy đều bị lăng trì. Lâu lâu tác mắc lỗi chính tả đọc khó chịu chút nhưng có những chi tiết thú vị hơn là 1 câu chuyện tình yêu
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Những ngày này bản thân rãnh rỗi nên viết thôi ạ. Mình không phải dân chuyên nên cố gắng khắc phục. Có những chương sửa tới 20-30 lần để dò lỗi chính tả với cả cho mượt hơn. Có điều vẫn dính lỗi. Có gì người ae thông cảm.
nguyen9x
3 tháng trước
cuối cùng cũng có bác nghĩ giống mình. Để mình liệt kê lại cho xem
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
để đọc tư đầu xem tác viết tới bao nhiêu sự kiện trong lịch sử
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
4 tháng trước
Câu chuyện mình cố ghép nối những thứ đã xảy ra những năm qua. Có người đọc hay bình là vui rồi. Liệt kê xem nhé.
hoacomay
Trả lời4 tháng trước
Đọc vài chương mới để ý tác viết về lịch sử Việt Nam rất nhiều. Vua Quang Trung với phượng hoàng trung đô ở núi Quyết dân Nghệ An biết nhiều.Còn Bạch Y Tướng Quân nắm hữu quân khi tấn công 29 vạn quân Thanh sách sử có ghi lại ít lắm.Vị này đúng là họ Đặng giống họ nhân vật trong truyện.Còn một vị tướng họ Đặng khác cũng không rõ quê quán sau khi bị bắt tuyệt thực rồi mất nữa. Để đọc
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
Trả lời4 tháng trước
Chắc có bạn sẽ thắc mắc hoa trà trắng cổ thụ xuất hiện từ đầu tới cuối truyện là gì. Hoa trà trắng thực ra là một giống chè xanh. Dân bản xứ thường mỗi năm sẽ cưa ngang gốc để cây mọc ra nhiều nhánh, vừa tiện thu hoạch lại sản lượng cao dùng làm trà hoặc trực tiếp om nước chè xanh uống. Vườn chè nhà mình có tuổi thọ còn nhiều hơn cả ông cố mình, năm xưa cứ để nó mọc cao lớn lên. Hoa trà ( chè ) thường có 6 cánh to màu trắng, nhuỵ vàng. Những cây trà đủ lớn hoa nở trắng hương thơm thoang thoảng thu hút bao nhiêu là ong bướm. Cây trà (chè) là cây thân gỗ có tuổi thọ trung bình 30-60 năm, có những cây sống cả hàng trăm năm. Đặc biệt vùng núi cao phía Bắc có nhiều gốc chè Shan tuyết mọc ở độ cao 1400m có tuổi thọ lên đến 500 năm.
nguyen9x
Trả lời4 tháng trước
nghi sau này quay xe lắm, cha nội này vẫn còn tơ tưởng Đan Quỳnh con đó mà quay lại níu kéo thì xác định. Mà đoạn cuối bỏ xứ đi biệt tích khéo nhiều năm sau Hoàng Linh nó bế con ra chào chú đi con bạn má nè
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Bạn đang cố chứng minh cái gì vậy ? Lạc đề và không liên quan. Nguồn gốc của nó từ bên trung mà ra cả thôi. Bên vn mình ăn theo mà ra. Giống như xem phim kiếm hiệp thì cũng thần tượng, đặt tên giống thế. Đừng có làm trò cười nữa 😂
nguyen9x
4 tháng trước
có nhiều thứ là cách biệt thế hệ, có nói e cũng chẳng hiểu đc đâu. Đọc mấy truyen đăng trên web này thấy e đi cãi lộn ở truyên khác đến mức ngta phải xoá bình luận là biết cỡ nao rồi đó. Thôi bỏ đi hơi đâu mà cãi mấy thứ vẩn vơ này cho mat thoi gian
An quên mật khẩu
4 tháng trước
Cãi ? =)) Truyện thế nào người đọc sẽ nói thế đấy. Mỗi người một ý. Còn bạn thì sao ? Vào áp đặt quan điểm rồi bảo thế này thế nọ. Cách biệt thế hệ hay là cổ hủ lạc hậu =))