Logo
Trang chủ

Chương 106

Đọc to

Linh mở cửa bước ra, rồi chạy về phía ngoài. Thấy Linh khóc, Nhân linh cảm có chuyện chẳng lành nên liền vào phòng của Tibu. Lần đầu tiên nhìn thấy Tibu khóc, tự Nhân biết rằng có chuyện lớn đã xảy ra, một lúc sau thì Tibu bình tâm trở lại.

- Mọi chuyện là vậy đó. Sự lạnh lùng và hờ hững bấy lâu nay của Sunny đã có lời giải đáp. Tibu lý nhí trong miệng bằng thái độ cực kì đau khổ.

- Nhưng cái thai đó là của ai? Mày đừng tự trách mình nữa. Nhân gặng hỏi bằng vẻ nghi ngờ.

- Linh không nói gì, có lẽ không biết. Cái thai của ai không quan trọng nữa rồi, điều ngu ngốc nhất là gì biết không Nhân?

- Gì vậy mày, mày biết được điều gì sao?

- Là tao, tất cả đều do tao. Cái nghiệp này do tao tạo ra. Nghĩ lại khoảng thời gian đó trùng hợp với lúc Sunny vừa xuống Sài Gòn, tao yếu đuối và sa ngã, quá mệt mỏi với tình yêu đó nên tỏ vẻ lạnh lùng và tuyệt tình với Sunny. Có một đêm, Sunny đã lên Đà Lạt để gặp tao nói có chuyện gì đó, nhưng tao đã không đến và để cô ấy chờ suốt đêm trên đồi Thông Tin. Mày biết mà, sức khỏe Sunny xưa giờ vốn yếu.

- Lẽ nào…

- Ừ, là tao đã giết chết sinh linh bé bỏng đó. Điều tồi tệ nhất, đó chính là con tao… nó là con tao đó người anh em à…!

Nói tới đây thì đôi mắt Tibu lại ướt đẫm, người run lên bần bật, cái cảm giác hối hận bao trùm lấy cả lý trí và cơ thể Tibu, nỗi đau bắt đầu trỗi dậy, len lỏi qua từng ngóc ngách trong Tibu, giằng xé và đập tan mọi tế bào.

Rồi Tibu lại nói tiếp:

- Vậy mà mày xem, Sunny không nói gì, cứ im lặng và chịu đựng cái nỗi đau do chính tao gây ra, sự hy sinh đó còn điều gì có thể lớn hơn, nỗi mất mát đó cũng chỉ mình cô ấy chịu đựng. Giờ thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Nhân ngồi bệt xuống đất dựa vào tường, thở dài. Căn phòng vốn ngột ngạt, nay trở nên càng ảm đạm hơn. Không khí nặng nề đến mức không tưởng, Tibu và Nhân chẳng ai nói với ai lời nào. Nhân thì thấy thương và đồng cảm với Tibu, nhưng có lẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của Tibu lúc này.

Cái cảm giác đau đớn đến tột cùng, biết nói gì hơn về điều đó, một người đã hủy hoại cuộc sống của người con gái mình thương yêu. Tước đi cái quyền làm mẹ linh thiêng và cao cả của một người phụ nữ, và hơn thế nữa… lại chẳng thể bù đắp lại được gì… mù quáng trước những gì người con gái đó đã âm thầm chịu đựng. Tận sâu trong thâm tâm Tibu, Tibu quá hối hận, quá đau đớn. Đã có lúc Tibu tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, muốn từ bỏ tình yêu đó… Nhưng rồi cũng chẳng thể làm được, ngày qua ngày vẫn cứ nhớ nhung một hình bóng, tình yêu vẫn cứ lớn dần theo năm tháng…
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Đạo Đế Tôn
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN