Trán Linh hơi nhíu lại, hai đôi mắt hằn lên nhiều cảm xúc.
- Tibu à, trước ngày Sunny đi Pháp, cô ấy có lên đây chơi một ngày, và ở chung với Linh. Có một chuyện Linh nghĩ nên cho Tibu biết.
- Sao? Có chuyện gì vậy?
- Thật ra Sunny mất trí nhớ là có thật, và cô ấy có nói là chẳng hiểu sao lại bình thường trở lại, chỉ có điều ngay khi nhận ra Tibu, cô ấy biết mình không còn xứng đáng là người phụ nữ ở bên cạnh Tibu đến hết đời nữa.
- Là sao? Là saooooooooo? Linh nói rõ hơn đi. Tibu lớn giọng. Tim bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.
- Sunny nói là đã có thai.
- Có thai? Nhưng… nhưng tại sao lại như vậy?
- Linh có hỏi Sunny là con của ai, nhưng Sunny không nói gì cả, chỉ biết là chuyện đó từ rất lâu rồi, trước khi Sunny bị mất trí nhớ.
Tibu mất một thoáng để suy nghĩ rồi lại hỏi Linh:
- Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc Sunny rời xa Tibu hả Linh?
- Sunny nói rằng lần đó vì lạnh và bệnh, không có ai chăm sóc nên đã bị sảy thai và băng huyết nghiêm trọng, rốt cuộc phải nằm viện cả tháng trời. Lúc kể cô ấy khóc nhiều lắm, lúc nằm viện không có ai chăm sóc, chỉ có mình cô ấy lủi thủi một mình. Nhưng điều tồi tệ nhất là Sunny bị biến chứng và không còn khả năng… không còn khả năng làm mẹ nữa…
- Linh…. Linh … vừa nói gì? Đôi mắt Tibu dần dại đi. Nhìn thấy Linh im lặng, Tibu ngồi bật dậy. Chồm về phía Linh nắm chặt lấy vai rồi hét lên.
- Linh vừa nói gììììììììììì ?????????????????
Nhìn thấy đôi mắt Linh bắt đầu ướt lệ, Tibu mới nới lỏng tay mình ra, miệng lên tiếng xin lỗi rồi bảo Linh đi ra ngoài. Ngay khi cánh cửa khép lại, Tibu đưa hai tay mình lên bịt lấy miệng, che đậy những tiếng gào thét vô nghĩa, những giọt nước mắt không thể nào kìm hãm được nữa, vì giờ đây nó như nỗi lòng Tibu, tức nước vỡ bờ, như một cơn lũ mạnh hơn bao giờ hết, cuốn trôi hết mọi thứ, chỉ để lại nỗi đau và sự mất mát…