Logo
Trang chủ

Chương 112

Đọc to

Ọeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee… Tibu ngồi bệt xuống đất, ói hết ra, đầu nhức kinh khủng, mọi thứ cứ quay cuồng hết cả lên. Lâu lắm rồi mới uống say như ngày hôm nay, thiết nghĩ thật may mắn lắm mới đi xe về được tới nhà. Say rồi thì chẳng còn nhớ gì được, cũng chẳng còn buồn phiền gì để bận tâm nữa. Người quá chén thì chẳng đau buồn gì, người quá chén cũng chẳng có tình yêu, giàu hay nghèo quá chén cũng ngủ như nhau. Tibu chẳng còn đủ tỉnh táo để thay quần áo hay cởi giày, tất cả ý nghĩ trong đầu lúc này chỉ là tìm đến cái giường và đánh một giấc thật ngon mà thôi.

Tibu đang bước lang thang trên đồi thông. Một buổi chiều nắng nóng đến khó chịu, Tibu đưa tay ra che lấy ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt mình, đến lạ, mọi ngày nơi đây luôn mát mẻ và đôi khi là lạnh vào buổi chiều, không hiểu sao lúc này lại vô cùng khô khan và nóng bức.

Cái nóng nó bắt đầu bốc hơi lên và làm mờ cả khung cảnh xung quanh. Cây cối xung quanh bắt đầu trở nên vàng và khô dần, mọi thứ như đang chết dần chết mòn, chẳng còn chút sức sống nào quanh đây.

Trước mắt Tibu là một chiếc xe hơi thể thao rất đẹp, quái lạ. Hình như Tibu đã thấy nó rất nhiều lần. Đến gần hơn nữa, thoáng giật mình Tibu không khó để nhận ra đó chính là chiếc xe của thằng Thành. Nhìn vào bên trong kính, người Tibu bất động và trở nên cứng đờ. Bên trong xe Sunny đang nắm tay thằng Thành, hai người đang hôn nhau một cách say đắm. Tibu lúc này chẳng khác nào một thằng điên, sự giận dữ, ghen tuông mù quáng bắt đầu trỗi dậy như là một người chồng bắt gặp vợ mình đang tình tứ bên cạnh một người đàn ông khác.

Nhưng chết tiệt, cơ thể Tibu vẫn đang bất động, đau đớn nhìn hai người bọn họ mà chẳng thể làm được gì. Thời gian, không gian… tất cả mọi thứ như đang đóng băng. Tibu gồng mình, dùng hết sức lực có thể, hai hàng nước mắt cũng bắt đầu chảy dài. Vì đau đớn, hay là vì nhìn thấy Sunny trong vòng tay người khác, chẳng ai xa lạ mà là chính thằng Thành. Bấy lâu nay trong lòng Tibu luôn có một khúc mắc rằng thật sự có phải Sunny vốn dĩ chỉ yêu thằng Thành, còn tất cả những gì dành cho Tibu chỉ là sự thương hại hay có chăng cũng chỉ là một phần trách nhiệm với cái tình yêu quá lớn lao mà Tibu dành cho Sunny.

Tibu lấy hết sức có thể, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, hét lên một tiếng thật lớn… Xoảnggggggggg………………. Lúc cửa kính vỡ ra cũng là lúc Tibu trở về với thực tại. Nhưng chẳng thể dừng lại ở đó, tay Tibu vẫn nắm chặt, cảm giác nhức nhối vẫn còn nguyên vẹn trên nắm đấm. Mắt Tibu vô hồn, ngồi bật dậy rồi đạp đổ mọi thứ xung quanh, ném tan mọi bức hình trên tường, ném tan mọi hình ảnh về Sunny. Miệng hét lên vài câu:

“Vốn dĩ anh chỉ là một thằng hề trong bộ phim này thôi đúng không hả Sunny?”

Ầm… ầm…..

“Đúng không, tao vốn dĩ là một con lừa ngu ngốc nhất thế giới này???”

Rầm….. Tibu đập tan mọi thứ trong phòng mình, đạp nát hết thùng case của máy tính.

“Tao không cần sự thương hại, để tao xóa hết mọi thứ, xóa hếtttttttttttttttttttttttttttt”

“Mày cũng chỉ là một món hàng trong tay người khác mà thôi, tao biết nhưng sao vẫn cứ đâm đầu vào. Grrrrrrrrrrrrrrrrrr”

….

Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Đạo Đế Tôn
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN