- Tibu, Tibu anh dậy đi. Sao trong phòng rối tung hết lên vậy. Có chuyện gì vậy anh?
Tibu đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng gọi chợt mở mắt và nhìn.
- Anh sao vậy? Có chuyện gì vậy anh, đừng làm em sợ mà.
Tiếng gọi dường như vô nghĩa, trong tiềm thức Tibu chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trong lòng đang có một cảm giác khó chịu đến vô cùng, cái cảm giác bị lừa dối khiến trái tim trở nên nhức nhối và đau đớn, lý trí chỉ muốn trả thù cuộc đời, gieo giắt sự tổn thương và đau khổ đến những người con gái khác. Buồn thay, Jenny lại xuất hiện đúng lúc này…
Roẹttttttttttttttttttttttttt………… Tibu chồm tới Jenny xé tan cái áo Jenny đang mặc, biết có chuyện chẳng lành Jenny liền kháng cự rồi khóc lóc.
- Tibu… có chuyện… có chuyện gì vậy, buông em ra, em không muốn….
Mặc kệ lời van xin, Tibu chẳng nghe thấy được gì nữa. Tibu lúc này chẳng khác nào con thú dữ bị đói nhiều ngày đang đứng trước một con mồi ngon lành.
Tibu hôn tới tấp lên khuôn mặt của Jenny, hôn lên cả những giọt nước mắt mặn chát, bỏ lại sau lưng sự đau đớn và cầu khẩn của Jenny…
….
Âyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!! Tibu tỉnh giấc vì từng tia nắng bắt đầu len lỏi vào căn phòng, chiếu thẳng vào mặt Tibu. Đầu nhức như sắp nổ tung vì đêm qua uống quá nhiều. Trong lòng không khỏi hoài nghi về những giấc mơ. Tibu ngồi dậy, đảo mắt nhìn căn phòng một lượt. Mọi thứ đều bị xáo trộn một cách kì lạ, những tấm hình không còn nữa, cả máy tính và những thứ khác. Thoáng giật mình vì trên tấm ga giường có một chút máu, mất một lúc suy nghĩ Tibu liền đứng phắt dậy chạy ra phía sau bếp.
Phía góc tường, tất cả những bức ảnh của Sunny, máy tính và mọi thứ vỡ vụn nằm một cách gọn gàng. Jenny! Jenny đang đứng bên phía bồn rửa chén, kịp nhận ra những gì mình đã làm, Tibu chỉ kịp kêu lên một tiếng:
- Jenny!
Jenny quay lại, nhìn Tibu, đôi mắt sưng húp có lẽ vì khóc quá nhiều… Tibu tiến về phía Jenny, đứng ngay phía sau luồn hai cách tay qua người Jenny, ôm một cách nhẹ nhàng. Miệng buông lên một câu:
“Anh xin lỗi!”