Logo
Trang chủ

Chương 115

Đọc to

- Hì hì, anh này, em lại thích anh cứ ôm em mãi như thế này thôi đó.

- Không hiểu dạo này sao anh cứ có cảm giác là sắp có những chuyện không may xảy đến, nhưng anh muốn em biết một điều rằng, nếu anh vượt qua được tất cả, anh sẽ ở bên em đến hết cuộc đời này!

- Tibu, thật không? Hứa nhé.

- Ừ, anh hứa!

- Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, chắc do dạo này anh không ngủ được nên người mệt mỏi thôi. Để em mua ít đồ về tẩm bổ cho anh nhé.

Hơn một tuần không có được giấc ngủ bình yên, chẳng mấy chốc Tibu nhìn chẳng khác nào một con người không có sức sống, hai đôi mắt thâm quầng, mặt mũi gầy đi trông thấy. Jenny thì lo sốt vó cả lên, mua đủ thứ thuốc, nấu đủ các loại thức ăn, nhưng dường như chẳng công hiệu là mấy.

Lý do thì cũng chỉ mình Tibu hiểu, lúc này đây Tibu thật sự cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, những giấc mơ dường như nó chính là những nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi từ sâu bên trong Tibu, là những điều mà cả cuộc đời Tibu cảm thấy hối hận. Đôi khi nó lại là những mất mát mà chẳng bao giờ lấy lại được. Nói cách khác, những giấc mơ chẳng khác nào là “tâm đen” trong lòng Tibu từ trước đến giờ…

Mỗi khi hoàng hôn đến, Tibu lại bước vô định trên những con đường, nơi mà bản thân cảm thấy rất đỗi thân quen và đầy ắp những cảm xúc, là quá khứ hay là hiện tại… nó vẫn là những nỗi niềm cứ mãi canh cánh trong lòng Tibu. Chúa tạo ra con người, mà mỗi người trong họ khi chào đời đều có một ý nghĩa riêng đối với cuộc sống…

Tibu mỉm cười, một nụ cười nhạt nhưng đầy mãn nguyện, bởi đơn giản… Tibu đã tìm thấy được lý do tại sao mình được tồn tại. Cuối cùng thì chính bản thân Tibu cũng phải tin thứ gọi là định mệnh, cái thứ đưa con người ta đến với nhau, biết bao nhiêu biến cố xảy ra, dù lớn hay nhỏ thì nó cũng là một mắt xích trong câu chuyện đó. Để rồi khi nghĩ lại, con người ta không khỏi ngậm ngùi.

Em nói mình sẽ không bao giờ xa rời nhau.

Rồi mình cũng phải rời xa nhau.

Anh nói mình sinh ra để dành cho nhau.

Nhưng rồi điều đó cũng không khiến mình được ở bên cạnh nhau.

Cứ yêu nhau mãi thôi, anh và em.

Cứ nghĩ về nhau hoài thôi, em và anh.

Bây giờ và mai sau.

Mãi mãi và chỉ một…

Đề xuất Tiên Hiệp: Lâm Uyên Hành
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN