Logo
Trang chủ

Chương 116

Đọc to

Lang thang mãi thì Tibu cũng đến chợ đồ cũ, Đà Lạt nhỏ bé đi hoài thì cũng chỉ chừng đó con đường, cũng chỉ tới lui khu trung tâm, con người ta chẳng dám bước đi xa hơn nữa, bởi vì nó vắng vẻ và hiu quạnh, trong thâm tâm không khỏi chạnh lòng, thôi thì cứ bước chốn đông người, tự lừa dối lòng mình nhìn người người qua lại cho khỏi thấy cô đơn. Dẫu nó chẳng có tác dụng, ngược lại chỉ khiến thêm đơn côi, từng cặp qua lại tay trong tay họ ấm áp và tràn đầy yêu thương…
Tibu chợt bật cười khi nghe thấy tiếng thằng Beo đang hô to để bán đống khăn cũ, mà phải nói cái chợ đồ của Đà Lạt vô cùng đặc biệt, mỗi người một phong cách, mệnh ai người đó hô, giọng điệu thì khác nhau, âm trầm âm bổng, trai có gái có… riêng cái giọng của Beo thì chẳng lầm lẫn vào đâu được, ồm ồm và vang thỉnh thoảng lại hô như một bài ca trù.

- Hey Beo, tối nay bán được không mày? Chẳng mấy chốc, Tibu đã tới nơi Beo đang bán hàng.

- Cũng tàm tạm, được hơn 40 cái rồi. Nói rồi Beo quay vô trong, kéo thùng bia ra.

- Làm lon cho ấm lòng chứ hả. Haha.

- M, bán không được bao nhiêu mà toàn thấy ăn nhậu. Ừ làm ít cho ấm vậy. Lạnh quá.

- Ủa, bông hồng của mày đâu mà đi một mình hả?

- Jenny hả, nó đi shopping với người yêu thằng Sói rồi.

- Tính khi nào cưới đây, mày là nhất rồi nhe Tibu. M cái thằng mày, thằng thì ăn hoài không hết, thằng thì không có mà ăn.

Tibu thở dài, trầm ngâm một lúc rồi nhìn Beo nói:

- Chắc tao tự tử quá Beo, tao rất mệt, rất mệt. Mày hiểu không?

- Đm, giỡn khùng hả mày. Beo cười.

Tibu nhìn Beo, qua ánh mắt có thể nhìn thấy rõ sự nghiêm túc trong đó, đôi mắt chứa đựng đầy mệt mỏi nhưng vẫn không kém phần cương quyết.

- Tao không đùa đâu Beo.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Gia Tộc: Ta Có Một Bản Vạn Linh Đồ Giám
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN