Logo
Trang chủ
Chương 118

Chương 118

Đọc to

Hãy làm những gì mình thích, cho dù nó là những chuyện điên rồ nhất, để không bao giờ quay đầu lại và cảm thấy hối tiếc, trong lòng ước rằng phải chi ngày đó...

Cũng đừng hỏi mình là ai, mình đơn giản là người viết truyện. Ngay từ đầu, mình chưa bao giờ có ý định đăng truyện lên, mình cũng mới biết diễn đàn gần đây thôi. Mình muốn kết thúc những thứ đã bắt đầu. Chỉ là mình không ngờ được nhiều người ủng hộ như vậy, chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều! Trên đường về nhà, Jenny chỉ ngồi sau ôm Tibu và không nói lời nào. Tibu thì chẳng để ý đến chuyện đó, trong đầu cũng chẳng tập trung suy nghĩ được chuyện gì. Mọi thứ cứ mơ hồ và vô thực. Hồ Xuân Hương lạnh lẽo, mờ ảo sau những làn sương mù, những hàng thông hai bên đường cứ rít theo từng cơn gió. Cái cảm giác đó, gần gũi thân quen nhưng bỗng chốc trở nên xa lạ.

Đúng nghĩa hơn là Tibu sợ phải về cái nơi này, sợ những kỷ niệm thân thuộc, những cảm giác trước đây trong một khoảnh khắc nào đó lại trở về và bóp nghẹt trái tim mình. Tibu khẽ rùng mình vì trời lạnh. Chưa bao giờ cảm thấy ghét Đà Lạt đến thế, ghét những đôi tình nhân nắm tay đi dạo phố, ghét cái không khí se lạnh, ghét cái chất lãng mạn từ thành phố này mang đến. Thử hỏi, có nơi nào ở đây không in dấu chân của Tibu và… Sunny!

Dù rằng tự hứa với lòng mình là sẽ quên cái tên Sunny, quên cái hình ảnh luôn khắc sâu trong trái tim mình, nhưng với Tibu điều đó thật khó khăn biết mấy.

Tibu khẽ trở mình, nhìn sang bên cạnh thì Jenny vẫn đang say sưa ngủ. Lại một đêm nữa không ngủ được, nhưng đêm nay mọi thứ mệt mỏi dường như tan biến, tâm hồn thể xác Tibu trở nên tỉnh táo và minh mẫn một cách lạ thường. Tibu ngồi dậy một cách thật chậm rãi để không làm Jenny thức giấc và kéo mền lên đắp cho cô ấy một cách từ tốn rồi nhẹ nhàng bước ra phòng khách.

Ánh đèn đường đượm một màu vàng buồn và tối tăm, le lói chiếu qua khung cửa sổ làm nổi bật những làn khói thuốc trắng bay. Nghĩ cũng buồn cười, hình như đôi lúc khói thuốc lá khiến con người ta tỉnh táo hơn, thấu đáo hơn trong suy nghĩ. Từng làn khói như đang mang theo những nỗi buồn và tan biến vào không khí. Tibu chợt bật cười, cười vào chính bản thân. Bao lâu nay, có những điều mà Tibu luôn ém chặt và chôn vào những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong trái tim mình, có những bí mật mà chưa từng có người thứ hai biết được, kể cả những người anh em thân thiết nhất của Tibu.

Khi con người ta yêu, các giác quan dường như bị tê liệt và chẳng còn đủ sự sáng suốt để đánh giá về mọi việc xảy ra. Có một điều buồn cười, đó chính là trong sự tuyệt vọng, luôn có một phần nào đó rất nhỏ hiện diện hai chữ "hy vọng". Chỉ là những hy vọng đó không thực tế, hoặc cũng có thể là những điều chính con người tự tạo ra để đánh lừa bản thân họ, nó xoa dịu đi cái cảm giác sợ hãi, dẫn lối ta đi khi cuộc sống trở nên bế tắc. Tuy nhiên, bản chất cũng chỉ là một con đường khác không có lối ra, họ cứ đi mãi, đi mãi, để rồi đến một ngày khi quá mệt mỏi và dường như không thể bước tiếp được nữa.

Tibu chợt thở dài vì biết đã đến lúc mình nên kết thúc con đường đó. Người con gái mang tên Sunny, ai biết được rằng bấy lâu nay cô ấy không hề yêu Tibu…

- Anh ơi! Anh đâu rồi? Tiếng Jenny gọi.
- Anh ở ngoài phòng khách.

- Sao anh không ngủ đi chứ? Khuya lắm luôn rồi, vào đây nằm không lại cảm lạnh bây giờ anh.

Tibu dập điếu thuốc, khẽ rùng mình vì cái lạnh lúc sáng sớm và bước thật nhanh vào phòng ngủ. Vừa nằm xuống thì Jenny đã quay sang ôm lấy Tibu thật chặt, rồi nhẹ nhàng nói:

- Lạnh lắm đó anh, để em ôm và sưởi ấm cho anh nhé.

Tibu khẽ cười, đưa tay qua ôm lấy Jenny, nhẹ nhàng hôn lên trán rồi nói:

- Ừ, anh biết rồi, em ngủ tiếp đi nhe.

Jenny mở mắt nhìn Tibu được một chút rồi lại say sưa ngủ một cách nhanh chóng. Cái cách mà Jenny nói chuyện, từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt Jenny, nói cách khác, cái ngôn ngữ của cơ thể cô ấy, nó đáng yêu đến tuyệt đối. Trong thoáng chốc, Tibu cảm thấy trong lòng mình có đôi chút bình yên.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Khánh Dư Niên (Dịch)
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN