Logo
Trang chủ
Chương 119

Chương 119

Đọc to

Sáng nay Đà Lạt mưa phùn, cái lạnh nó ăn vào tay, thấm sâu tận bên trong cơ thể, đau buốt và ê ẩm. Nhấm nháp ly cà phê nóng, thưởng thức điếu thuốc đang cháy dở thật không có gì tuyệt bằng. Tibu ngồi ngay quán cà phê quen thuộc trước đây, vẫn chỗ cũ, vẫn một khung cảnh nhưng cảm giác chẳng còn được như lúc xưa. Hồi đó, mỗi sáng Tibu vẫn luôn tụ tập cùng đám bạn thân thuộc của mình, chẳng khác nào một đám quỷ, lúc nào cũng ồn ào cười đùa, mọi thứ cứ như là không gian riêng của họ, sống hết mình, cười thật lớn, không cần phải lo nghĩ điều gì.

Nhưng… đó là chuyện vài năm trước đây rồi. Tưởng chừng như mọi thứ đều thay đổi sau từng ấy năm, thực tế là chỉ duy nhất một mình Tibu mới là thứ thay đổi. Cảm giác nó không được như trước đây nữa, cái cảm xúc vui vẻ nó không còn hiện diện, mà thay vào đó là tâm trạng u ám, chán nản và dường như có một chút gì đó tuyệt vọng. Con đường mà Tibu đang đi, dường như quá sức chịu đựng.

Tiếng nẹt pô ầm ĩ và quen thuộc, Tibu sớm nhận ra Beo đang đến. Cái thằng, gần 25 tuổi đầu rồi mà còn như mấy đứa mới lớn. Cái tính nó lúc nào cũng thế, bốc đồng và nóng nảy, chẳng bao giờ lớn được.

- Hey, cà phê sớm mày. Beo lên tiếng.

- Ừ, dạo này tao không ngủ được mày à.

- Chuyện tối qua mày nói tao, nghiêm túc hả Tibu?

- Ừ. Tibu trả lời cụt ngủn vì mệt mỏi.

- Vậy giờ mày tính sao hả Tibu? Beo nhíu mày.

- Tao chẳng tính gì hết Beo à, mệt mỏi quá rồi. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến. Sống chết, đó là chuyện của ông trời. Giày dép còn có số, huống chi là con người, đúng không mày? Tibu nhếch mép cười.

- M cái thằng, giờ này mà còn đùa được sao.

Beo gầm gừ rồi hỏi tiếp:

- Cái cảm giác đó, nó thế nào hả mày? Tao vốn chẳng bao giờ tin vào những chuyện đó, nhưng vì mày là anh em thân thiết của tao nên…

- Nó đáng sợ!

Tibu cắt ngang lời Beo, thoáng chốc thở dài.

- Nó đau đớn nhưng chẳng có bất kì lý do nào, cái đau đó xé nát từng tế bào của mày nhưng lại không phải vì bệnh tật. Hầu như mỗi đêm chỉ cần mày nhắm mắt thì những điều mày lo sợ sẽ hiện lên trong giấc mơ, đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Đôi lúc những điều đó đã từng xảy ra trong quá khứ, là những điều luôn ám ảnh hoặc khiến lương tâm mày cắn rứt. Mày biết điều buồn cười là gì không, những giấc mơ đó… cảm giác luôn rất thật. Thật đến mức mày có thể cảm thấy đau vì nó, hoặc đôi lúc khóc vì nó. Mà thôi bỏ đi, tao cũng chẳng diễn tả bằng lời được, mày cũng không hiểu được đâu.

Tibu chợt cười mỉm, cái giọng điệu của nụ cười đó như đang cười trên nỗi đau của chính bản thân mình. Mang chút điệu bộ thách thức với những điều xảy ra, dù trong lòng đã quá đỗi mệt mỏi rồi. Bỗng Tibu khựng lại khi nhìn vào mắt Beo, cái ánh mắt đó chưa bao giờ Tibu được thấy một lần. Đôi mắt lúc nào cũng rực lửa và hằn đỏ, giờ đây dịu xuống một cách buồn bã, có chút sợ hãi.

- Hey Beo, mày đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Giọng Beo bỗng chốc có chút giận dữ:

- Tất cả là tại con Sunny, ngay từ đầu tao đã biết rồi mà, nhưng tao không ngăn cản vì đó là chuyện riêng của mày. Mày không nhận ra cái điều mà tao luôn nhìn thấy sao Tibu?
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Giọng hát của một thiên thần
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN