Logo
Trang chủ
Chương 121

Chương 121

Đọc to

Mưa tạnh tự lúc nào rồi, Tibu chậm rãi bước về phía đồi thông tin. Bàn tay đang lướt qua những đám cỏ xanh rì và ẩm ướt bởi những giọt mưa. Cái cảm giác ướt át và đượm buồn thoáng chốc lướt qua tâm trí Tibu. Bởi đơn giản sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cuối cùng thì Tibu cũng chấp nhận được sự thật, mà đáng lẽ nó phải được làm sáng tỏ trong suy nghĩ Tibu từ rất lâu rồi.

Gió vẫn thoang thoảng đâu đây, hòa quyện cùng với tiếng rì rào của cây cỏ như một bản ballad buồn, trầm tư và sâu lắng. Khi mà những hình ảnh của người con gái đó bắt đầu hiện lên trong giác quan của Tibu, là lúc Tibu có thể nghe tiếng trái tim mình đập ngày một lớn hơn. Vẫn luôn như vậy, tất cả đối với Tibu đều là lần đầu tiên. Sức hút từ người con gái đó đối với Tibu thật mãnh liệt, nó không có giới hạn và cực kì mạnh mẽ.

Sunny đứng đó, nơi đầu tiên hai đứa hôn nhau, nơi mà Tibu mất đi thứ gọi là nụ hôn đầu đời. Gần 5 năm rồi…

Cô ấy đang mải mê nhìn về phía trước, vẫn cái dáng dấp nhỏ bé đó, nhỏ nhắn và yếu ớt. Cái áo khoác mỏng không đủ ngăn cái lạnh lấn lướt trên cơ thể Sunny, hai tay cô ấy khoanh về phía trước, như để tự bảo vệ mình trước cái lạnh, hoặc cũng có thể là những nỗi sợ hãi, những nghi vấn trong đầu Sunny lúc này.

Tibu nhẹ nhàng đứng cạnh Sunny, cả hai cùng ngắm nhìn cái khung cảnh buồn lạnh lẽo và u ám phía trước. Tibu chợt cười, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:

- Chẳng có gì tuyệt bằng không khí trong lành nơi đây, lớp trưởng nhỉ. Tiếc là mây xám che hết mặt trời rồi, liệu mây có tan không?

Sunny quay sang nhìn Tibu, rồi nói:

- Gió đến thì mây tự khắc sẽ tan thôi, rồi ấm áp sẽ lại về.

- Khi nào thì gió đến? Tibu gặng hỏi.

- Khi mọi thứ sẵn sàng đón nhận cái ấm áp của mặt trời.

Tibu quay sang nhìn Sunny một lúc thật lâu, mọi thứ lặng đi, chỉ có tiếng rì rào của gió và lá cây.

- Sau một giấc ngủ thật dài, mặt trời cũng tỉnh giấc rồi sao? Tibu hỏi.

- Hy vọng là chưa đốt cháy hết mọi thứ. Sunny nói rồi nhìn Tibu.

- Dù gì thì thiếu mặt trời, vạn vật cũng chẳng tồn tại được, đúng không Sunny? Tibu lại cười, nhưng nụ cười này thoáng buồn, như chất chứa rất nhiều tâm sự, dồn nén biết bao nhiêu cảm xúc, tưởng chừng như mang theo hàng vạn hàng triệu nỗi nhớ chất chứa bấy lâu nay.

Nói rồi Tibu lại hít một hơi thật sâu, cố gắng thốt ra vài lời nhưng chẳng thể được, như có gì đó đang chắn ngang bên trong Tibu. Là sự giận dỗi, thù hận hay là yêu thương… thậm chí Tibu cũng chẳng thể biết.

- Lúc nào hả Sunny? Khi em nhận ra anh?

- Từ những ngày đầu tiên anh bước vào lớp, Tibu à!

- Hôm nay sao lại quyết định gặp anh?

Đến lượt Sunny thở dài, hai môi mím chặt rồi chợt nắm tay Tibu.

- Anh đã phải chịu đựng nhiều rồi, giờ để em bù đắp cho anh những mất mát và đau thương đó được không Tibu?

Tibu hơi nhíu mày, rồi lại cười. Chưa bao giờ Tibu cười tươi đến thế. Nhưng trong thoáng chốc, đó là lần đầu tiên. Lần đầu tiên Tibu khóc trước mặt Sunny. Những giọt nước bắt đầu lăn dài trên đôi mắt Tibu, chảy xuống dần dần tan vào mặt đất. Mọi thứ có thể tan biến theo trời đất, nhưng hạnh phúc và những nỗi đau có lẽ là bất diệt. Định mệnh đưa quá nhiều nỗi đau đến với Tibu, có lẽ là để khi những điều hạnh phúc ập đến, Tibu cảm thấy trân trọng giá trị của nó hơn bao giờ hết.

- Sao vậy anh? Anh nói gì đi chứ. Sunny hơi bối rối khi thấy Tibu như thế.

- À… ừ… không sao đâu em, chắc tại vì anh vui khi gặp lại em thôi.

- Vậy đừng bao giờ rời xa nhau nữa nhe anh, nhe Tibu!

Tibu im lặng, đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã.

- Sunny, tình yêu và sự thương hại có khác biệt rất lớn, em có biết điều đó không? Hãy ở bên cạnh một người yêu mình, chứ đừng cố gắng ở bên cạnh một người mình yêu. Đó là câu nói anh căm ghét nhất, và hình như mình đang ở trong tình huống này phải không em?

Vẻ mặt Sunny hơi hốt hoảng trong một giây ngắn ngủi, rồi lại bình thường trong thoáng chốc.

- Sao anh lại nghĩ vậy Tibu, đừng suy nghĩ nhiều và tự làm khổ mình nữa. Anh đã phải chịu nhiều đau đớn rồi.

Tibu đưa tay lên một cách chậm rãi, lướt nhẹ qua sống mũi và đôi mắt của Sunny. Nhắm mắt lại và cảm nhận cái lạnh từ khuôn mặt vì mưa, vì gió và vì sương của Sunny.

- Anh luôn mong rằng sẽ được sưởi ấm cho em những khi cơ thể em bắt đầu khó chịu và đau đớn vì cái lạnh cắt da cắt thịt, mong rằng anh sẽ che chở cho em mỗi khi trời mưa, chặn đứng các cơn gió trước khi nó kịp đến em và bảo vệ cho em suốt đời. Nhưng… dường như mọi chuyện chẳng bao giờ được như con người mong muốn.

- Anh sao vậy, bây giờ chưa phải là muộn mà Tibu?

- Sunny à, em biết điểm chung lớn nhất giữa anh và em là gì không?

- …

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN