Tibu bật cười một cách chua chát:
- Nhận ra điều gì? Nhận ra rằng Sunny chưa từng yêu tao, đúng không? Nhận ra rằng thằng Thành mới là người nó thật sự yêu đúng không?
Khuôn mặt Beo hơi bất ngờ vì những gì Tibu nói, ngờ nghệch vì không hiểu.
- Vậy sao mày vẫn luôn làm những điều ngu ngốc vì nó hả Tibu?
- Tao biết điều đó từ rất lâu rồi Beo à, từ những ngày đầu tiên khi quen nó rồi. Chỉ có điều tao không quan tâm, ghét một người thì ắt hẳn có lý do, nhưng yêu một người sẽ chẳng bao giờ có lý do cả. Bản tính con người tao nó vậy, nói ngu ngốc cũng được, mà nói yêu một cách mù quáng cũng chẳng sao.
- Vậy là… vậy là…
- Ừ, ngay từ khi quen Sunny, tất cả đã là một vở kịch mà tao chính là nhân vật chính. Điều buồn cười là dù biết sự thật nhưng tao vẫn cứ giả bộ và diễn vai của mình thật tốt. Không phải tao ngu, mà là vì tao luôn hy vọng một ngày nào đó Sunny sẽ đáp trả tình cảm tao dành cho cô ấy. Nhưng chuyện tình cảm chẳng thể đánh đổi bằng tình cảm được, có lẽ nó phải tự xuất phát từ sâu bên trong con tim. Nghe triết lý và khó hiểu quá đúng không? Tibu cười rồi nhìn Beo.
Beo rít một hơi thuốc thật sâu, khẽ thở dài rồi nhìn Tibu:
- Lúc này, mày có sợ không, người anh em?
Tibu cười một cách nhẹ nhàng rồi nói:
- Đã biết phía trước không có tương lai nhưng dù trong tim có một chút ấm áp thì con đường dẫu có u ám cũng không còn đáng sợ nữa. Trong cuộc sống dù có chuyện gì xảy ra hãy cứ ném vào đó một chút niềm tin.
- Ấm áp? Điều ấm áp lúc này của mày là gì hả thằng kia, toàn xàm không à.
- Cái không khí lạnh lẽo này thì điều ấm áp của tao tất nhiên là một ngụm cà phê nóng cùng với điếu thuốc rồi. Thôi tụi nó chắc cũng sắp lên rồi, mày ngồi đây xíu nha, tao về nhà chở Jenny đi ăn sáng.
- M cái thằng, vì gái mà quên anh em. Đời mày chết vì gái. Mà Tibu nè, mày có hối hận không? Hối hận vì những điều đã xảy ra không?
Tibu vừa đi ra vừa quay đầu lại và hỏi Beo:
- Về điều gì?
- Về người mày yêu và những gì mày đã làm cho nó.
Tibu cười rồi nói:
- Chính tao cũng không biết, vẫn và đang suy nghĩ.
Tibu vừa đi được một quãng ngắn thì nghe tiếng Beo hét lớn:
- Ê thằng khốn, mày có thể từ bỏ cuộc sống của mày nhưng tao không bao giờ từ bỏ cuộc sống của anh em tao.
Điều đó khiến Tibu bật cười và chửi thầm trong bụng:
“Cái thằng khỉ gió.”
…
Tibu về đến nhà thì Jenny đang ngồi trên sofa, tai đeo phone và thỉnh thoảng lại hát vài câu. Vừa nhìn thấy Tibu thì Jenny nở một nụ cười thật tươi:
- Morning anh.
- Buổi sáng, Jenny!
- Uống cà phê mà về sớm vậy hả anh?
- Đói bụng rồi, và muốn đi ăn sáng với em. Có vấn đề gì không? He he.
- Anh tuyệt nhất. Nói rồi Jenny chồm tới ôm lấy Tibu và hôn một cái kêu thật to.
- Anh đợi em thay đồ nhé.
- Ok.
Vừa lúc đó thì điện thoại Tibu nhận được tin nhắn. Tibu có thể cảm thấy được trái tim mình đập rất nhanh, nhanh đến mức nổ tung, bàn tay bắt đầu run lên bần bật.
"Em đang ở Đà Lạt, hẹn anh 20 phút nữa, đồi thông tin."
Tibu thoáng chốc bần thần vì cái tin nhắn, là Sunny. Cô ấy đang ở đây. Mãi mê suy nghĩ, Tibu không biết Jenny đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
- Chuyện gì vậy anh, ai nhắn tin mà sao nhìn anh có vẻ hốt hoảng vậy? Vẻ mặt Jenny có một chút nghi ngờ và nhìn Tibu.
- À… ừ, một người bạn của anh thôi. Jenny à, giờ anh có việc phải đi rồi, em chịu khó đi ăn một mình nhé.
- Dạ em biết rồi, anh đi xe cẩn thận nhé. Nói rồi Jenny ôm Tibu thật chặt, tưởng như không bao giờ muốn rời xa Tibu. Nhưng cái ôm đó lạ lắm, cái cảm giác đó tự nhiên khiến tim Tibu hơi thắt lại, nó như là lời chào tạm biệt…
Tibu nổ máy chuẩn bị đi thì quay đầu lại thì nghe tiếng Jenny gọi:
- Anh nè.
- Sao em?
Vẫn nụ cười quen thuộc đó, tươi và đầy sức sống, mang theo một chút ấm áp nhìn Tibu một cách trìu mến:
- Em yêu anh!
…
Như là lần đầu tiên Tibu hẹn hò với Sunny, đã lâu lắm rồi, ừ, đã rất lâu rồi. Tibu phóng xe như bay, mọi thứ bắt đầu nhòe dần đi, tiếng gió rít hai bên tai. Chỉ có điều cảm giác rạo rực trước đây không còn nữa, mà thay vào đó là mơ hồ. Mọi thứ hình như đang đi không đúng với quỹ đạo của nó, những điều đang xảy ra dường như giống như là một giấc mơ hơn là thực tế. Sau bao nhiêu chuyện, giờ đây Sunny lại muốn gặp Tibu. Đầu óc Tibu rối lên vì mâu thuẫn, hàng loạt câu hỏi cứ xuất hiện và nhảy múa trong đầu.
"Tại sao Sunny lại gặp mình?"
"Cô ấy nhớ lại tất cả rồi sao?"
"Vậy giờ phải thế nào, mình sẽ nói là rất nhớ cô ấy…"
"Hay là mình nên nói tình yêu dành cho cô ấy vẫn lớn lên theo từng ngày?"
"Mình sẽ ôm cô ấy thật chặt chứ…"
…